Thời gian cứ trôi cậu luôn tìm cái chấp niệm ấy không bao giờ từ bỏ, Eni không còn nữa sau trận chiến với cây thực vật Eni đã không hề thấy Eni đâu cả. Bên trong không gian chỉ còn lại một quả trứng có kích thước khác với bình thường, chắc hẳn là thứ Eni đã để lại cho cậu.
Một tháng trôi qua quả trứng ấy đã nở cậu hồi hộp đưa mắt nhìn quả trứng đang dần vỡ ra từ bên trong, một cánh tay nhỏ bé từ bên trong vỏ đưa ra cậu ngạc nhiên nhìn đôi tay ấy. Nhanh chóng quả trứng đã vỡ hoàn toàn trước mắt cậu là một đứa bé cậu như không thể tin được một quả trứng sao lại có một đứa bé ở bên trong?
Cậu bế đứa bé lên xem xét có bị thương ở đâu không, bé con này không nháo nên rất nhanh đã kiểm tra xong không có vết thương nào cả. Cậu thở phào một hơi nhìn chăm chú đứa bé hình như có chút giống cậu, đứa bé này ở trong không gian của cậu chắc hút không ít linh khí từ những nhỉ nên mới có chút giống cậu.
Đang suy nghĩ thì bé con đứa bàn tay nhỏ bé của mình chạm lên má cậu cười tươi, cậu có chút chần chừ trên môi bất giác nở nụ cười. Đứa bé này cậu sẽ bảo vệ nó.
" Sao này con sẽ là con của Baba" Cậu ôm chặt bé con vào trong lòng.
Bé con hứng khởi vì được ôm bên trong vỏ trứng ấy bé con khó chịu không thôi, lạnh lẽo không giống với người đang ôm thật ấm áp.
Trong quá trình nuôi nấng bé con cậu đã đặt tên cho bé con khi còn một tháng là Bảo Kim bé con cùng cậu ở bên nhau từng ngày hạnh phúc, nhưng nó kéo dài không lâu Bảo Kim đã bị gì đó lúc đó cậu hoảng sợ Eni không có ở đây cậu thật sự không biết nên làm gì. Cậu chỉ có thể ở bên vổ về bé con trong những lúc khóc, lòng cậu đau như cắt khi nhìn thấy đứa con của mình đau đớn mà không thể làm gì.
Đến cuối cùng cậu chuyền một lượng máu lớn của bản thân qua cho Bảo Kim, sau hai tuần bé con đã hồi phục. Trong quá trình hồi phục có điều đáng ngờ là Monster đến theo nhóm dù không cùng loài hay bất cứ gì nhưng chúng luôn nhắm đến Bảo Kim đã đánh như muốn đoạt đi sinh mạng mỏng manh ấy vậy.
Cậu chỉ có thể giết hết bọn chúng để bảo toàn mạng sống của Bảo Kim, giết bọn chúng đối với cậu rất dễ. Cậu chỉ cần bảo vệ Bảo Kim không cần thứ gì khác, sau hai tuần Bảo Kim cuối cùng cũng đã bình thường trở lại. Cậu vui mừng khi Bảo Kim không còn đau đớn nữa cũng không cần lo bé con xảy ra chuyện gì hay không. Bây giờ cái thứ không tốt lành gì đang chạy trong cơ thể của bé con.
Cậu có chút không hiểu nó là cái thứ gì biện pháp tạm thời là dùng sức mạnh của cậu để giam giữ nó một thời gian như vậy Bảo Kim sẽ an toàn.
Cậu cũng Bảo Kim tìm kiếm những mảnh vỡ trong suốt 4 năn rồng ra chỉ còn thiếu 1/5 mảnh vỡ nữa là có thể xong. Nhưng 1/4 mảnh vỡ đang ở trong tay của Cố Hy, 1/1 mảnh vỡ còn lại là cái trung tâm cậu không thể tìm thấy nó.
Cậu đã đến khu rừng tràn đầy sát khí để lại Bảo Kim ở siêu thị vì chỗ đó quá nguy hiểm khi dẫn bé con vào bên trong, cậu không muốn đánh cược sinh mệnh của đứa con của mình. Trước khi đi cậu đã nhờ một con nhện bảo vệ Bảo Kim lúc đó cậu đã an tâm mà rời đi, nhưng khi cậu trở về cái siêu thị mà cậu để Bảo Kim ở lại đã bị phá nát. Khi đó ánh mắt cậu hiện lên một tia ngoan độc như có ai cậu sẽ giết tất cả, trước khi cậu mất bình tĩnh thì một chiếc xe chạy đến.
Cậu cảm nhận được Bảo Kim đang ở trong đó cậu nhìn thấy người xuống xe không chần chừ mà đánh bọn họ, khi cậu nhìn lại thì tất cả người trong xe là người cậu xa cách từng ấy năm lại vô tình gặp lại nhau trong tình huống người xem là kẻ xấu còn lại xem là có kẻ địch phục kích.
Gặp nhau trong tình huống éo le do số phận sắp đặt, thật sự không muốn tin chút nào nhưng cậu vẫn phải tin vào cái số phận ấy nó đã chờ cậu gặp lại những người quan trọng đối với mình.
Trông căn phòng tối cậu thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ cánh cửa chính mở ra Thẩm Lạc nhìn cậu trên ghế hướng mắt nhìn ngoài cửa sổ ánh mắt ấy có bao nhiêu đau khổ bảo nhiêu bất lực Thẩm Lạc nhìn thấy tất cả không sót thứ gì.
Thẩm Lạc đi đến bên cậu, cậu đưa mắt nhìn Thẩm Lạc trong thoáng chốc cậu nhìn thấy được Thẩm Yến đang nở nụ cười rạng rỡ nhìn cậu. Cậu không thể nào ngờ được mình còn có thể nhìn thấy nụ cười của cô một lần nữa, cậu đưa tay ôm lấy Thẩm Lạc run rẩy. Thẩm Lạc không bài xích Nguyệt Tử ôm mình, cơ thể Nguyệt Tử run rẩy bây giờ trong đầu của mình chỉ có một thứ ' người baba này mình nhất định sẽ bảo vệ bằng bất cứ giá nào' một sinh mệnh lại đứng sau lưng cậu mà chính mình không hệ hay biết.
Nguyệt Tử kiệt sức mà thiếp đi, Thẩm Lạc đỡ cậu lên giường nghỉ ngơi cẩn thận đắp chăn cho cậu rồi rời đi cho cậu nghĩ ngơi. Ánh trăng tà rội vào chiếc giường to lớn một thân ảnh đang ngủ yên giấc ngủ một bức họa tuyệt mỹ.
Thẩm Lạc đến nơi chính mình an bài cho bọn nhỏ mà cậu mang về, bọn chúng cũng không phải trẻ con bình thường gì. Bốn đứa bọn chúng khác xa với những đứa trẻ cùng trang lứa khác điềm tĩnh, lạnh lùng, biết lựa lời nói như bọn chúng là những con robot đang được kiểm tra vậy. Có lỗi sẽ thay thế hư sẽ bỏ mà nghiền này chúng.
Những con robot trẻ con bọn chúng giống như những con robot, thời gian sẽ cho chúng thấy chúng là con người không phải là robot. Thứ quan trọng luôn cho ta những lời chỉ dẫn sáng suốt những đứa trẻ ấy cần thứ quan trọng ấy.
________________________________________________________________________________________________