Nam Phụ Luôn Nhận Được Kịch Bản Si Tình

Chương 55




Edit: Lune

Cảm cúm của Quý Miên phải mất năm ngày mới có dấu hiệu thuyên giảm, không còn sốt nữa nhưng vẫn chưa lấy lại sức, chân tay cậu mềm nhũn, chỉ có thể nằm trên giường bệnh. Do nhiều ngày không ra khỏi cửa nên trông tinh thần cậu khá uể oải.

Lục Khả tranh thủ thời gian sau giờ làm đến thăm. Hôm nay không biết công ty có cuộc họp quan trọng gì mà anh ăn mặc rất đứng đắn, âu phục chỉnh tề, thậm chí cà vạt vẫn còn thắt trên cổ áo sơ mi.

Quý Miên gắng ngồi dậy, nhưng hai cánh tay chống người cứ run rẩy liên hồi.

"Kiệt sức cơ bắp à?" Lục Khả không nhịn được trêu cậu.

Quý Miên lười để ý tới anh, tiếp tục dùng hai cánh tay run lẩy bẩy để chống người dậy.

Lục Khả nhìn mà không đành lòng, cúi xuống đỡ lấy cánh tay của Quý Miên, nâng cậu dậy.

Anh phục vụ rất chu đáo, nâng cậu dậy rồi còn giúp kéo chăn, chỉnh gối.

Khoảng cách giữa hai người lúc này gần sát nhau, hơi thở của Lục Khả phả lên đỉnh đầu Quý Miên, chỉ cần cậu ngẩng đầu lên là gần như có thể đụng phải cằm đối phương.

Trong lúc Lục Khả bận bịu, Quý Miên đành phải cúi đầu suốt.

Sáng nay Lục Khả quên đeo kẹp cà vạt, cà vạt lụa đen rũ xuống lắc lư trước mặt Quý Miên theo động tác cúi người của anh.

Cậu nhìn nó lắc lư mà hoa cả mắt, bèn giơ tay nắm lấy đuôi cà vạt, định giúp Lục Khả "cố định" lại.

Nhưng người bị cậu nắm cà vạt lại đột nhiên khựng lại, tay đang nắm góc chăn cũng cứng đờ.

Quý Miên ngước mắt lên, thấy đôi mắt Lục Khả đang nhìn chằm chằm vào mình, cảm xúc cuồn cuộn trong đôi mắt đen láy kia làm người ta không tài nào hiểu được trong chốc lát.

Cậu vẫn chưa nhận ra có vấn đề gì, ngẩng đầu, nói: "Anh Lục..."

Trước khi hôn lên khóe môi Quý Miên, Lục Khả chưa từng nghĩ mình lại có lúc không kìm được lòng đến vậy.

Chỉ vì bị kéo cà vạt, chỉ vì trông có vẻ như Quý Miên đang đòi anh hôn, chỉ vì khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến nỗi anh tưởng rằng người trước mắt đang ở trong tầm với của mình.

Nhưng khi chạm vào bờ môi Quý Miên, Lục Khả mới hệt như bừng tỉnh, trái tim lạnh buốt.

Anh nhìn vào đôi mắt sững sờ của Quý Miên ở gần kề, biết rằng mình đã làm một việc ngu ngốc.

Nhịp tim anh tăng vọt trong nháy mắt, cảm xúc hoảng loạn còn vượt qua sự phấn khích khi hôn Quý Miên.

Hai giây sau, một bàn tay để lên ngực Lục Khả, đẩy anh ra.

Bàn tay đẩy không mạnh, lại còn đang run rẩy, nhưng đã dùng hết sức lực của Quý Miên rồi.

Anh đứng bật dậy, luôn miệng xin lỗi: "Lỗi tại tôi, cậu đừng nổi giận."

Đây là lần đầu tiên Lục Khả xin lỗi nhanh và thành khẩn đến vậy.

Quý Miên cúi đầu, hơi thở bất ổn: "Ra, ra ngoài..."

Lục Khả lập tức đi ra ngoài.

Trong phòng trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng thở nặng nề của Quý Miên.

【Ồ, hóa ra anh ta thích cậu thật.】Hệ thống lên tiếng.

Quý Miên thoáng bình tĩnh lại, không đáp.

【Cậu định làm thế nào? Từ chối anh ta à?】Hệ thống nói xong, thấy mình dường như đã nói câu vô nghĩa.

Từ chối là chắc chắn rồi.

Quý Miên co chân lại, ôm lấy mình.

Lục Khả thích cậu.

Quý Miên coi Lục Khả là người bạn quý giá nhất ở thế giới này, cậu rất trân trọng người bạn này.

Sau khoảnh khắc bối rối ngắn ngủi, Quý Miên bình tĩnh lại, bắt đầu tìm cách giảm thiểu tổn thương xuống mức thấp nhất.

【Anh Lục là một người rất tốt. Thật đó.】

Hệ thống:【Ừm.】

Lục Khả quả thật là một người tốt, cũng sẽ là một người bạn đời rất tuyệt vời. Nhưng hệ thống cũng biết rằng trong trái tim Quý Miên không thể chứa được thêm người thứ hai.

Quý Miên:【Tôi không muốn anh ấy đau khổ.】

Lục Khả mong cậu được hạnh phúc, nhưng thứ cậu tặng lại cho đối phương cũng chỉ có đau khổ.

Hệ thống im lặng, chỉ có thể nói:【Đau dài không bằng đau ngắn.】

Ngoài phòng ngủ, Lục Khả dựa vào cửa, liếm môi dư vị.

Là đắng.

Nói không hối hận thì là nói dối. Không tức giận cũng là nói dối. Lục Khả tự giận mình, cả đời hiếm khi phạm sai lầm, thế mà lại chọn đúng lúc này.

Anh cúi đầu xuống, bàn tay đút trong túi quần khẽ run rẩy.

Lục Khả chưa từng sợ điều gì trong đời. Nhưng giờ đây, chỉ một câu "ra ngoài" mềm nhũn của người trong phòng lại làm anh có cảm giác hoảng sợ.

Anh đợi ở ngoài khoảng mười mấy phút, lòng dạ không yên. Anh sợ Quý Miên nổi giận sẽ làm chuyện gì đó.

Anh xoay người lại, gõ cửa thêm vài cái.

Trong phòng không ai trả lời, Lục Khả chờ thêm hai giây rồi xoay tay nắm cửa bước vào.

Thanh niên trong phòng ngủ vẫn ngồi trên giường, sắc mặt như thường.

"Anh Lục." Quý Miên chậm rãi mở miệng, giọng nói còn lạnh lùng hơn cả lúc mới làm quen với Lục Khả.

Mà câu nói từ đôi môi xinh đẹp kia phun ra còn vô tình tàn nhẫn hơn nhiều: "Sau này anh... đừng đến đây nữa."

Khi đối diện ánh mắt lạnh nhạt của Quý Miên, Lục Khả lập tức nhận ra rằng quan hệ giữa họ đã quay trở về điểm xuất phát.

Nhưng đó không phải điều tồi tệ nhất.

—— Anh không còn cơ hội đến gần người này nữa.

Lục Khả đứng tại chỗ, anh có cảm giác như mình đã lái xe tới đường cùng.

Tâm trạng như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, phút chốc bị ném lên không trung rồi lại đột ngột rơi thẳng xuống. Trái tim khi thì nóng ran, khi lại lạnh buốt như bị quăng xuống đáy vực.

Dù anh có yêu đến mấy thì người này cũng không thuộc về anh.

"Đến mức đó sao? Đại thiếu gia." Lục Khả cười, đầu ngón tay càng run dữ dội hơn.

Anh không cam lòng mà ngồi xuống bên cạnh Quý Miên, mặt dày mày dạn nói: "Trái tim con người nặng 300 gram, nặng như vậy thì thêm tôi vào nữa có sao?"

"..."

Quý Miên chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Bàn tay Lục Khả siết chặt.

Anh biết mình đã xong đời với Quý Miên rồi, ngay cả cơ hội giãy giụa cuối cùng cũng không có.

Nếu Quý Miên khỏe mạnh thì dù mất cả đời, Lục Khả cũng sẽ tìm cách khiến cậu yêu mình, quyết không buông tay.

Nhưng giờ đây, nhìn người trên giường gầy đến mức có thể dùng từ "mỏng" để miêu tả, cổ họng Lục Khả bỗng nghẹn đắng.

Anh không muốn cậu buồn.

Trái tim anh bị cơn giận vô danh bơm đầy ắp, nhưng là giận chính mình.

Lục Khả giận mình nhưng lại muốn quát tháo người khác, nhất là Quý Miên.

Anh muốn chỉ vào mũi Quý Miên mà mắng nhưng lại không nỡ. Cảm xúc này có thể được xem như một kiểu tức giận đầy bất lực.

Dưới cơn nóng giận, Lục Khả chộp lấy nửa miếng bánh mì Quý Miên ăn thừa ở đầu giường, cắn mạnh một miếng lớn.

Quý Miên sốc đến nỗi quên cả duy trì thiết lập nhân vật, trợn tròn hai mắt: "Anh—— "

Cậu thấy Lục Khả cắn một miếng đúng chỗ cậu đã cắn, nhai mấy lần rồi nuốt xuống.

"Anh, anh..." Quý Miên không nói nên lời.

Tại sao lại ăn đồ của cậu? Không, tại sao ăn đồ thừa của cậu?!

Lục Khả ăn xong thì nói cậu: "Đại thiếu gia tưởng đồ ăn thừa trước đây là ai xử lý hộ? Hờ, thùng rác à?"

Có biết anh phải tập thêm bao nhiêu tiếng mỗi ngày mới tiêu hao hết đống năng lượng thừa kia không hả!

Mặt Quý Miên đỏ bừng, nhưng không phải vì tức mà là cảm giác xấu hổ khó tả.

—— Đúng là cậu tưởng thùng rác xử lý thật!!

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, anh nghiến răng, lại càng tức thêm, tức đến mức tim đau nhói liên hồi.

Mẹ kiếp, sao lại khiến người ta thích đến vậy chứ?

Nhưng dù có thích đến mấy... cũng không thuộc về anh.

Không thuộc về anh.

...

Lục Khả không đến nhà họ Hứa nữa.

Cuộc sống của anh vẫn bình thường như cũ, buổi tối không cần đến tìm Quý Miên nữa, anh ở lại công ty lâu hơn, trở thành một tên cuồng công việc thực sự.

Người ta chỉ cần bận rộn là sẽ quên hết mọi chuyện khác. Hiển nhiên là Lục Khả hiểu đạo lý này.

Cả thân lẫn tâm đều dồn hết vào công việc, lúc rảnh anh thậm chí còn tự an ủi mình: Như vậy cũng tốt. Dù sao thì thích một tên ốm yếu cũng chẳng được lợi gì.

Yêu Quý Miên chẳng khác gì yêu một khúc gỗ, thậm chí ít ra khúc gỗ còn không ho vào nửa đêm, quấy rầy giấc ngủ của người ta.

Nghĩ vậy, Lục Khả đạp vào cái chân bàn trước mặt một cái.

Một tuần sau.

"Sếp Lục, đây là lịch trình hôm nay của ngài." Trợ lý Đường đặt một tờ bảng in lên bàn làm việc của Lục Khả.

Lục Khả nằm trên ghế tựa sau bàn làm việc, thân trên ngả ra sau khiến lưng ghế đàn hồi uốn cong thành một góc tù lớn, hai cánh tay đan chéo sau gáy, hai chân gác lên bàn làm việc phía trước một cách chẳng ra thể thống gì. Lớp vải áo ở eo bị động tác của anh cọ ra mấy vết nhăn nhưng Lục Khả chẳng để ý.

Bây giờ là 8 rưỡi sáng, trong lòng trợ lý Đường hơi sốt ruột: Đã đi làm được nửa tiếng rồi mà ông chủ nghiện công việc nhà mình lại chẳng xử lý dù chỉ một chút việc.

Tuy không khó hiểu khi người ta thỉnh thoảng sẽ sinh ra tâm lý lười biếng, nhưng đối với Lục Khả thì điều này quả thực quá khó tin.

Hơn nữa trạng thái này của Lục Khả đã kéo dài không chỉ một hai ngày.

Trước đó điên cuồng đến mức ngay cả về nhà họ Lục cũng không muốn, chỉ ở lại công ty làm tên cuồng công việc.

Thế nhưng kể từ một ngày nào đó vào tuần trước lại đột nhiên biến thành bộ dạng tiêu cực lười biếng này, đến nay đã gần một tuần rồi.

Chẳng qua tuy tiêu cực lười biếng nhưng Lục Khả vẫn xử lý những công việc quan trọng, còn đâu lặt vặt thì ném hết cho cấp dưới đi làm.

Nhắc mới nhớ, gần đây sao ông chủ nhà mình không đến nhà họ Hứa nữa nhỉ? Cãi nhau với Hứa đại thiếu gia rồi à? Trợ lý Đường dè dặt quan sát ông chủ nhà mình.

Sự chuyển biến của Lục Khả từ kẻ cuồng công việc đến trạng thái chán nản hiện giờ chỉ trong hai tuần ngắn ngủi kỳ thực là có nguyên nhân.

Anh tự nhận mình không phải một kẻ yêu vào là ngu muội, cho dù là vài tháng trước, lúc nhận ra bản thân thích Quý Miên, anh vẫn kiên trì cho rằng công việc và tình yêu đều ngang nhau.

Thế nhưng mãi đến khi rời khỏi nhà họ Hứa tuần trước anh mới phát hiện ra rằng, cảm giác thành tựu mà bản thân có được sau một tuần làm việc cường độ cao còn chẳng bằng dỗ dành Quý Miên ăn thêm một con tôm đã bóc vỏ!!

Lòng nhiệt huyết sự nghiệp của giám đốc Lục bị tổn thương nghiêm trọng, anh tức giận quăng bút.

Trần nhà trắng như phát sáng.

Lục Khả chớp mắt trên ghế tựa, không nhịn được nghĩ đến cái tên không thích ăn cơm kia có gầy đi chút nào trong hai tuần mình rời đi không.

Nghĩ đến đây, dòng suy nghĩ của anh lại bắt đầu không dừng lại được.

Anh đột ngột co chân ngồi thẳng dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của trợ lý Đường, bấm số gọi điện thoại trên bàn làm việc.

Vài giây sau, điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông. "A lô?"

Giọng nói của Lục Khả mang theo ý cười nhẹ nhàng quen thuộc. "Lâu rồi không gặp, giám đốc Tần."

Phía đối diện nhận ra giọng nói của anh, ngữ điệu lập tức lạnh đi. "Giám đốc Lục có việc gì không?"

"Giám đốc Lục còn nhớ món nợ mà cậu nợ tôi không?" Lục Khả cong môi: "Tôi đến đòi nợ đây."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.