Nam Phi

Chương 96




Chẳng bao lâu Tô Tín và Tô Ngọc Hành đã tổng kết những dược liệu còn thiếu, Ngộ Quân Diễm sai người ra roi thúc ngựa đến các thành lân cận để tìm mua, nhưng vẫn không kịp với tốc độ lây lan của bệnh dịch.

“Tiếp tục thế này không phải cách.” Ngộ Quân Khiêm nhíu mày nói, “Chúng ta đã dừng ở Phúc Châu năm ngày, nếu vẫn tiếp tục nán lại, đại quân ở Đế đô sẽ có đủ thời gian để phòng vệ, thậm chí bố trí mai phục, khi đó tình hình sẽ bất lợi với chúng ta.”

“Vương gia nói rất đúng.” Một lão tướng tóc bạc gật đầu. Ông tên Tào Tần, là mưu sĩ bậc nhất dưới trướng Ngộ Quân Khiêm. Ông vuốt chòm râu bạc nói, “Không nên ở lại Phúc Châu quá lâu, binh gia tác chiến, thắng bại ở một tấc, đánh úp, đánh bất ngờ mới là thượng sách. Nếu như để Đế đô phòng vệ sẵn sàng, chúng ta sẽ lâm vào nguy hiểm.”

Ngộ Quân Khiêm vội hỏi: “Vậy tiên sinh nói xem nên làm thế nào cho phải?”

Tào Tần thở dài đáp: “Lúc này chỉ có thể dẫn các tướng sĩ còn lại tiếp tục lên đường.”

Ngộ Quân Khiêm nói: “Tiên sinh nói rất đúng, ta lập tức truyền lệnh, để các tướng sĩ bị bệnh ở lại Phúc Châu, tiếp tục điều trị, những người còn lại ngày mai theo ta xuất phát, tấn công Đế đô.”

“Báo! Khởi bẩm Vương gia, ngoài thành có một đội ngũ gõ trống tuyên chiến.”

“Xem ra đội quân của Hoàng đế đã đến rồi.” Ngộ Quân Khiêm cau mày nói, “Phái Trần Uy tướng quân ra ngoài thành nghênh chiến.”

“Vâng!”

“Báo! Khởi bẩm Vương gia…”

Ngộ Quân Khiêm phiền lòng hỏi: “Lại sao thế?”

“Trần tướng quân ngất xỉu.”

“Sao cơ?” Ngộ Quân Khiêm đứng bật dậy, hỏi, “Sao lại ngất xỉu? Mau gọi Tô Tín đến xem.”

Tô Tín được mời tới gian phòng của Trần Uy tướng quân, sau khi thăm khám, đi đến trước mặt Ngộ Quân Khiêm ở gian ngoài, trầm giọng nói: “Trần tướng quân… cũng bị lây bệnh.”

“Hả?” Ngộ Quân Khiêm và Tào Tần đều kinh hãi, phải biết rằng Trần Uy chính là một đại tướng dưới trướng của Ngộ Quân Khiêm, đã từng lập rất nhiều chiến công hiển hách, hôm nay ông bị lây bệnh, đối với Ngộ Quân Khiêm mà nói là một tổn thất rất lớn.

Ngộ Quân Khiêm run giọng hỏi Tô Tín: “Bệnh này thật sự không có cách chữa trị sao?”

Tô Tín trả lời: “Thần đã nghiên cứu điều chế ra được loại thuốc có thể làm chậm lại quá trình phát bệnh, nhưng để trị tận gốc… Thần tài sơ học thiển, trước mắt vẫn chưa tìm ra.”

Đúng lúc này, Tào Tần đột nhiên quỳ xuống trước mặt Ngộ Quân Khiêm.

“Tiên sinh làm gì vậy?”

Ngộ Quân Khiêm cả kinh, vội đứng dậy, đi tới nâng Tào Tần lên, nhưng Tào Tần lại không chịu. Ông nói: “Thần kính xin U vương gia từ bỏ chữa trị cho các tướng sĩ bị bệnh.”

“Ngài nói gì? Chuyện này…” Cảm xúc trong mắt Ngộ Quân Khiêm phức tạp, “Những tướng sĩ kia đã từng cùng bổn vương vào sinh ra tử, nay bổn vương sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ bọn họ?”

Tào Tần tiếp tục nói: “Thần biết U vương nhân từ, nhưng bây giờ chính là giai đoạn quan trọng, vật dụng, lương thảo đều eo hẹp, thật sự không thể đảm bảo được dược liệu để trị bệnh cho các tướng sĩ. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, cũng sẽ không thể cung cấp đủ cho các tướng sĩ tiếp tục đánh trận, gây ảnh hưởng tới tình hình chiến đấu. Kính xin U vương gia lấy đại cục làm trọng!”

“Chuyện này… Ta nên làm thế nào cho phải đây?” Ngộ Quân Khiêm thống khổ chống tay trên trán.

“Vương gia, không còn thời gian để do dự nữa!” Tào Tần nói, “Kính xin Vương gia hạ lệnh, lập tức dừng điều trị cho các tướng sĩ mắc bệnh!”

Cùng lúc này, ở một nơi khác, Tô Ngọc Hành đang vùi mình tìm kiếm phương pháp khả thi. Mấy ngày nay y gần như không ngủ một giấc ngon lành, sau mấy ngày vất vả cuối cùng cũng có thành quả. Mặc dù phương thuốc của y không thể hoàn toàn chữa trị được bệnh, nhưng đã có thể làm chậm lại quá trình phát bệnh, như vậy cũng giúp y có thêm thời gian nghiên cứu. Tô Ngọc Hành tin tưởng, thêm một thời gian nữa, y nhất định sẽ nghiên cứu ra phương thuốc loại trừ bệnh dịch này.

Tô Ngọc Hành cũng đã nghe được tin tức tướng quân Trần Uy bị lây bệnh. Tô Ngọc Hành từng nghe đến tên ông, là một vị tướng quân lập được rất nhiều chiến công. Y sai dược đồng sắc thuốc đưa tới hậu viện, thầm nghĩ chỉ cần có thể khống chế được bệnh tình của ông, qua thêm một thời gian nữa, y nhất định có thể nghiên cứu ra thuốc điều trị. Đến lúc đó, ông lại có thể thúc ngựa lao đi, dong duổi chiến trường, khiến kẻ địch chỉ cần nghe thấy tên đã khiếp sợ.

Không ngờ chẳng bao lâu, dược đồng bưng thuốc trở lại, nói không tìm được Trần tướng quân.

“Sao có thể? Để tránh lây lan, những người bị bệnh đều được chuyển đến khu cách ly ở hậu viện, sao có thể không tìm được?” Tô Ngọc Hành lẩm bẩm, “Có phải là ngươi không biết hình dáng của Trần tướng quân? Đã hỏi người khác chưa?”

Dược đồng lắc đầu đáp: “Không có người, trong hậu viện không một bóng người.”

“Hả?” Tô Ngọc Hành nghe vậy mờ mịt chẳng hiểu gì, đứng dậy đi đến hậu viện. Quả nhiên, bên trong không một bóng người, chỉ có những tấm nệm được sắp xếp chỉnh tề là cho thấy nơi này từng có người nằm.

Lúc này, Tô Ngọc Hành thấy Tô Tín ôm một chồng sách từ ngoài cửa đi vào.

“Phụ thân!” Tô Ngọc Hành bước nhanh tới hỏi, “Những tướng sĩ ở hậu viện đi đâu cả rồi?”

Tô Tín bình tĩnh trả lời: “Đi rồi.”

“Đi rồi? Bệnh tình của bọn họ tuy rằng đã được khống chế, nhưng vẫn có khả năng lây lan, bây giờ để bọn họ rời đi vẫn còn quá sớm, thật sự không ổn.”

“Bọn họ bị Phúc vương gia mang đi rồi.”

“Quân Diễm?” Trong lòng Tô Ngọc Hành dâng lên bất an, vội hỏi, “Quân Diễm mang bọn họ đi đâu?”

Tô Tín đáp: “Ra ngoài thành, đối kháng với quân địch.”

“Sao cơ? Hắn điên rồi sao? Những người đó đều là bệnh nhân! Sao bọn họ có sức để đánh giặc?”

Tô Ngọc Hành không đợi Tô Tín giải thích, lập tức vận khinh công phóng ra cửa, túm lấy một con ngựa, quất mạnh roi lên mông ngựa, vội vã chạy ra ngoài cửa thành.

Lúc y đến nơi, cửa thành đã đóng, Tô Ngọc Hành bất chấp ngăn cản xông lên tường thành. Ở đó, y thấy Ngộ Quân Diễm đang đứng quan sát trận chiến, mà ở dưới, bên ngoài cổng thành, là Trần Uy tướng quân cùng các tướng sĩ đang tắm máu mà chiến đấu.

“Tất cả các ngươi lui xuống đi.” Nhìn thấy Tô Ngọc Hành hai mắt đỏ au, Ngộ Quân Diễm lạnh nhạt ra lệnh cho thủ vệ bên cạnh.

“Ngộ! Quân! Diễm!” Tô Ngọc Hành xông tới túm lấy cổ áo của Ngộ Quân Diễm chất vấn, “Ngươi có biết mình đang làm cái gì không? Trần tướng quân và những binh lính kia đều là bệnh nhân, vốn không còn sức lực, ngươi lại bắt bọn họ đi đánh giặc, khác nào muốn lấy mạng của bọn họ! Ngươi có biết không hả?”

Ngộ Quân Diễm bình tĩnh nhìn Tô Ngọc Hành, nhẹ gật đầu, nói: “Ta biết.”

“Biết? Ngươi biết mà vẫn cứ làm?”

Ngộ Quân Diễm nở nụ cười âm trầm: “Là một danh tướng, cái chết vinh quang nhất là chết trên chiến trường, chết trên xác kẻ thù. Bọn họ đều là những tướng sĩ kiên cường, ta không muốn bọn họ chết trên giường bệnh, như thế đối với bọn họ không khác nào một sự sỉ nhục.”

“Bọn họ sẽ không chết! Ta và phụ thân đã nghiên cứu ra được loại thuốc khống chế bệnh tình, chỉ cần thêm một thời gian nữa sẽ có thể nghiên cứu ra…”

“Không còn thời gian nữa.” Ngộ Quân Diễm ngắt lời Tô Ngọc Hành, “Ta đã nói với ngươi, không còn thời gian nữa.”

“Nhưng đó đều là mạng người! Sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được?”

“Hoàng đế đã biết hành động của chúng ta, bắt đầu phản kích. Chúng ta không thể nán lại Phúc Châu thêm nữa. Hơn nữa phương thuốc của ngươi cần những dược liệu quý hiếm, mà lúc này vật tư eo hẹp, vốn không thể huy động ngân lượng để mua những dược liệu kia.”

Tô Ngọc Hành kinh ngạc nhìn Ngộ Quân Diễm, cổ họng khô khốc: “Ý của ngươi là, bởi vì bọn họ lãng phí ngân lượng, cho nên ngươi bắt những tướng sĩ đó ra ngoài thành chịu chết?”

“Ta đã nói rồi, ta chỉ muốn bọn họ được chết một cách quang vinh!” Ngộ Quân Diễm bực bội gỡ tay Tô Ngọc Hành ra, “Đại ca đã nghe theo đề nghị của Tào Tần, hạ lệnh từ bỏ điều trị cho những tướng sĩ bị bệnh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.