Nam Phi

Chương 94




Mi tâm của Tô Ngọc Hành nhăn lại thành hình chữ ‘川’, ánh mắt y nhìn Ngộ Quân Diễm như nhìn một người xa lạ, gằn từng chữ nói: “Một mạng người trong mắt ngươi… chỉ là công cụ để tạo dựng quân uy thôi sao?”

Ngộ Quân Diễm thản nhiên nói: “Từ xưa đến nay, bất kỳ sự thay đổi triều đại nào cũng có đổ máu hy sinh, cái chết của ông ta là giúp đại ca sớm ngày lật đổ tên Hoàng đế ngu xuẩn, vô dụng kia, đổi lấy an cư lạc nghiệp của dân chúng, coi như là cái chết có ý nghĩa.”

“Mạng là của ông ấy, chết có ý nghĩa hay không phải do ông ấy nhận định chứ không phải ngươi!” Bàn tay ôm thi thể Uông Chính của Tô Ngọc Hành run lên, người mà y sớm chiều bên nhau, cùng giường chung gối lúc này sao mà lạ lẫm đến thế. Trong miệng hắn nói là vì nước vì dân, vì dân chúng được cơm no áo ấm, lại coi một mạng người không đáng phải chết chẳng ra gì, đại nghĩa của hắn dường như chỉ là vì củng cố cơ nghiệp của hắn, phục vụ cho dã tâm của hắn. Có câu: ‘hưng thịnh, dân chúng khổ, mất mát, dân chúng vẫn khổ’, nếu như cải triều hoán đại chỉ tăng thêm chiến loạn, khiến dân chúng lầm than, vậy ai làm Hoàng đế có gì khác nhau đâu cơ chứ?

Tô Ngọc Hành nhìn cặp mắt sưng vù của Uông Chính, yếu ớt nói: “Quân Diễm, ngươi biết không, Uông đại nhân chết không nhắm mắt.”

“Vậy hãy để cho ông ta mở to mắt nhìn, xem chúng ta đánh hạ Đế đô thế nào, giành lấy thiên hạ thế nào, khiến dân chúng có cuộc sống giàu có thế nào!” Ngộ Quân Diễm nhíu mày, ánh mắt cao ngạo như từ trên cao nhìn xuống, “Đến lúc đó, ở dưới suối vàng, nếu như ông ta biết, nhất định sẽ hối hận về sự hồ đồ hôm nay.”

Tô Ngọc Hành cảm thấy trong lồng ngực như có một khối đá lớn đè lên, không sao thở nổi. Y không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này với Ngộ Quân Diễm nữa, bế thi thể của Uông Chính lên, kiên định nói: “Uông đại nhân đã chết, theo lý nên chôn cất ông ấy tử tế.”

“Ngươi chờ một chút!” Ngộ Quân Diễm mở miệng, Tô Ngọc Hành đã xoay người rời đi, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng cao gầy, “Tô Ngọc Hành, ngươi đứng lại! Ngươi… Hừ! Lòng dạ đàn bà!”

Tô Ngọc Hành bế thi thể của Uông Chính từng bước đi xa, nghe thấy câu mắng ‘lòng dạ đàn bà’ của Ngộ Quân Diễm thì cười tự giễu, nghĩ bao nhiêu năm nay y nghiên cứu y dược chỉ là mong muốn có năng lực chữa trị càng nhiều căn bệnh phức tạp, giúp càng nhiều người có thể sống sót. Trong mắt y, không gì đáng quý hơn, đáng bảo vệ hơn mạng người. Y không thể hiểu nổi tại sao Ngộ Quân Diễm  có thể nói đến đổ máu, nói đến hy sinh thoải mái như vậy. Nếu suy nghĩ như y là ‘lòng dạ đàn bà’ thì y thà rằng cả đời này ‘không có tiền đồ’.

Khi Ngộ Quân Diễm mặt lạnh như sắt quay về phủ, Tô Ngọc Hành vẫn chưa về, hỏi người hầu, cũng đều nói không nhìn thấy y.

Chưa từng có người nào dám chống đối Ngộ Quân Diễm trực tiếp như vậy, không ngờ người đầu tiên lại là Tô Ngọc Hành. Phải chăng Ngộ Quân Diễm hắn chiều chuộng y quá khiến y không biết sợ hãi mà công khai làm trái ý hắn? Mà chuyện khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn cả là nam nhân của hắn lại đứng về phía lão già Uông Chính ngoan cố kia! Còn chỉ trích hắn không nên treo thi thể của lão ta ngoài nha môn! Nếu Uông Chính đã không chịu quy thuận đại ca, giữ lại mạng của lão để làm gì? Người đã chết rồi, đương nhiên là phải đặt ở nơi dễ thấy nhất, để đám người còn đang do dự chưa quy thuận U vương nhìn, xem kẻ không thức thời sẽ có kết cục thế nào.

“Vương gia!” Ngoài cửa vang lên tiếng của Chu Bân, “Đội quân của U vương chỉ còn cách ngoài thành năm mươi dặm.”

“Được, sai người chuẩn bị ngựa.” Nghe được tin tức này, Ngộ Quân Diễm tạm thời dằn lửa giận với Tô Ngọc Hành trong lòng xuống, đứng dậy sửa sang ống tay áo, nói, “Phái một đội nhân mã cùng chúng ta ra ngoài thành nghênh đón đại ca.”

Biên giới Phúc Châu, Ngộ Quân Diễm trông thấy đội quân của Ngộ Quân Khiêm hàng ngũ chỉnh tề đi tới, bước đến trước ngựa, chắp tay cười nói: “Cung chúc đại ca thế như chẻ tre, thuận lợi đánh vào Đế đô.”

“Là nhờ có mọi người phụ tá, nhất là nhị đệ, không thể bỏ qua công lao.” Ngộ Quân Khiêm khiêm tốn cười nói, nhìn sau lưng Ngộ Quân Diễm, ngạc nhiên hỏi, “Ngọc Hành không theo đệ sao?”

Trong ấn tượng của Ngộ Quân Khiêm có lẽ là vì Ngộ Quân Diễm lo lắng Tô Ngọc Hành gặp rắc rối, cho nên đi đâu cũng dẫn Vương phi ngốc kia theo. Hôm nay y thấy thiếu gì đó, giờ nghĩ lại, hóa ra vì không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch phía sau Ngộ Quân Diễm.

Ngộ Quân Diễm thầm nhủ một câu đúng là không mở bình thì ai biết trong bình có gì, cười xấu hổ, đáp: “Y đang ngủ trong phủ.”

“Cũng đúng, cũng đúng, bây giờ còn sớm, hẳn là nên ngủ thêm chút nữa.”

Ngộ Quân Diễm nói: “Đại ca đi đường khổ cực, đệ đã sai người quét dọn phòng ốc, để huynh ngủ một giấc thật ngon.”

Không ngờ Ngộ Quân Khiêm nghe vậy, khuôn mặt lại lộ vẻ u sầu, buồn bực nói: “Nhị đệ không biết rồi, bây giờ sao ta có thể ngủ được.”

Ngộ Quân Diễm hỏi: “Đại ca có ý gì? Lẽ nào huynh gặp chuyện khó giải quyết? Nếu không ngại, nói ra để đệ chia sẻ cùng huynh.”

Ngộ Quân Khiêm nói: “Ước chừng nửa tháng trước, binh lính trong quân bắt đầu xuất hiện tình trạng đầu óc choáng váng, mất sức, ói mửa, tiêu chảy. Ban đầu ta còn tưởng rằng là do dọc đường màn trời chiếu đất, ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ. Nhưng mấy ngày gần đây, binh sỹ mắc phải triệu chứng này càng ngày càng nhiều, bệnh trạng cũng phát triển thêm sợ lạnh, lại sốt cao, trên cơ thể xuất hiện từng mảng ban sẫm màu.”

Ngộ Quân Diễm cau mày nói: “Nghiêm trọng như vậy sao? Không phải là dịch bệnh gì chứ? Đại ca đã gọi quân y khám cho bọn họ chưa?”

“Đương nhiên là gọi rồi, chỉ có điều…” Hai hàng lông mày của Ngộ Quân Khiêm nhíu lại càng chặt, “Quân y đã khám bệnh, kê thuốc nhưng không hề có tác dụng. Bệnh tình của binh lính không những không chuyển biến tốt đẹp, đến cả quân y cũng mắc bệnh. Nếu còn tiếp tục thế này, sợ rằng…”

Ngộ Quân Diễm hiểu được, một trong những tình huống đáng sợ nhất trong lúc hành quân đánh trận chính là mắc bệnh truyền nhiễm, nếu không kịp thời khống chế bệnh tình, hậu quả không thể chỉ dùng từ ‘khó lường’ để hình dung.

“Nhị đệ!”

“Dạ?”

“Trong địa phận Phúc Châu có đại phu nào y thuật cao minh không? Ta muốn mời đến khám bệnh cho binh lính.”

“Ừm…” Lúc này trong đầu Ngộ Quân Diễm xuất hiện một người mà hắn cực kỳ không muốn nhớ đến.

“Nhị đệ?”

“Hả? Đại ca, huynh vừa nói gì thế?”

“Ta hỏi ở Phúc Châu của đệ có đại phu nào y thuật cao minh hay không? Ta muốn mời đến khám bệnh cho binh lính.”

“À, về chuyện này, hiện nay ngự y Tô Tín đang ở trong phủ của đệ.” Ngộ Quân Diễm nói, “Đệ sẽ nhờ ông ấy tới xem bệnh cho binh lính.”

“Tô đại nhân ở chỗ đệ?” Hai mắt Ngộ Quân Khiêm tỏa sáng như là thấy được hy vọng, “Mau dẫn ta tới, ta muốn đích thân bái phỏng.”

Ngộ Quân Diễm nói: “Đại ca đừng sốt ruột, bây giờ hãy còn sớm, đại ca về phủ nghỉ ngơi một lát đã, đệ sẽ sắp xếp để huynh gặp mặt ông ấy.”

“Được, vậy làm phiền nhị đệ.”

“Huynh đệ một nhà, đại ca nói như vậy chẳng phải là quá khách khí rồi sao?” Ngộ Quân Diễm cười nói.

Hắn biết chuyện rất khẩn cấp, sau khi hồi phủ thì vội vàng phái người mời Tô Tín đến khám cho những binh sỹ mắc bệnh.

Tô Tín nhìn thấy từng mảng phát ban chỗ đậm chỗ nhạt trên người bọn họ thì biến sắc, vội nói: “Thần bạo gan mời Vương gia lập tức chuyển những binh sỹ này đi chỗ khác.”

Ngộ Quân Diễm và Ngộ Quân Khiêm nghe Tô Tín nói như vậy cũng lo lắng. Ngộ Quân Diễm hỏi thẳng: “Bệnh tình của bọn họ nghiêm trọng lắm sao?”

“Đúng vậy. Loại bệnh này thần cũng mới chỉ nghe đời trước nhắc tới chứ chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ. Chỉ biết đây là bệnh truyền nhiễm có khả năng lây lan rất mạnh, lại khó trị tận gốc. Mấy chục năm trước từng bùng phát ở phía Nam, khi ấy dân chúng chết vì bệnh lên tới mấy vạn người.”

“Sao cơ? Mấy vạn người?” Ngộ Quân Khiêm biến sắc, lo lắng nói, “Vậy phải làm thế nào đây?”

Tô Tín nói: “Tốc độ lây lan của bệnh này rất nhanh, thần cho rằng việc đầu tiên phải làm chính là cách ly những binh sỹ đã mắc bệnh.”

Ngộ Quân Khiêm nói: “Tô đại nhân nói có lý, ta lập tức phái người làm.”

Ngộ Quân Diễm hỏi Tô Tín: “Lần phát bệnh từ mấy chục năm trước mà ông nói, cuối cùng dẹp bằng cách nào? Tìm ra được thuốc trị bệnh chứ?”

Tô Tín tiếc nuối lắc đầu: “Không. Thấy bệnh dịch mỗi lúc một lan rộng, quan phủ đã hạ lệnh giam tất cả người bị bệnh lại một chỗ, châm một mỗi lửa đốt tới không còn gì.”

Tô Tín nói đến đây, cả Ngộ Quân Diễm và Ngộ Quân Khiêm đều trầm mặc, nhưng trong mắt lại không hẹn mà cùng hiện lên vẻ quyết tuyệt.

Ngộ Quân Khiêm nói: “Nếu thật sự hết cách khống chế, cũng chỉ có thể bỏ xe giữ soái, khống chế nguy hại ở mức thấp nhất. Nhưng trước đó, kính xin Tô đại nhân bỏ công sức.”

Tô Tín chắp tay đáp: “Thần đương nhiên sẽ dùng hết khả năng.”

Sau khi Tô Ngọc Hành an táng cho Uông Chính, trở về Vương phủ, phát hiện ngoài cửa có một đội nhân mã, đoán ra được là Ngộ Quân Khiêm đã đến, đi vào, lại phát hiện không khí trong phủ rất nặng nề. Đang buồn bực, chợt nghe có người gọi mình: “Hành nhi, con ở đây làm gì?”

“Phụ thân?” Tô Ngọc Hành xoay người, trông thấy Tô Tín đứng sau lưng mình, trong tay còn ôm một chồng sách cổ, “Phụ thân, cha mang những quyển sách này đi đâu thế?”

Tô Tín đáp: “Đương nhiên là để xem rồi.”

“Phụ thân tra sách này… để làm gì?”

Trong ấn tượng của Tô Ngọc Hành, không một bệnh phức tạp nào có thể làm khó phụ thân của y. Bất kế là chứng bệnh gì, ông đều có thể thuộc như lòng bàn tay mà hạ bút thành đơn. Hôm nay ông lại cần xem sách cổ, chuyện này làm Tô Ngọc Hành thắc mắc, y hỏi: “Phụ thân muốn tra gì thế?”

Tô Tín dẫn Tô Ngọc Hành tới viện nhỏ dùng để cách ly những binh lính mắc bệnh, nói: “Con nhìn vết ban trên người bọn họ xem.”

Tô Ngọc Hành nghe lời kiểm tra vết ban trên người binh sỹ, lại bắt mạch cho họ.

Tô Tín hỏi hắn: “Có manh mối gì không?”

Tô Ngọc Hành nhíu mày lắc đầu.

Tô Tín đặt một quyển sách vào trong tay y, nói: “Con đọc đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.