Nam Phi

Chương 91




Sau khi Tô Ngọc Hành dùng hơn mười loại dược liệu điều chế xong mới đem đến thư phòng. Kim Mục nhìn thứ thuốc đen sì tỏa ra mùi đắng gay mũi trong bát, hỏi: “Đây là thứ gì?”

Tô Ngọc Hành trả lời: “Đây là phương pháp có thể giúp phụ thân và mẫu thân bình an rời Đế đô mà ta nghĩ ra.”

Tô Tín đi tới gần ngửi, hỏi: “Con dùng những nguyên liệu gì?”

Tô Ngọc Hành đưa tờ giấy có ghi những nguyên liệu đã sử dụng cho Tô Tín, Tô Tín xem xong thì hài lòng cười, nói: “Con lại có thể nghĩ ra cách này. Vậy khi nào chúng ta khởi hành?”

“Càng nhanh càng tốt.” Ngộ Quân Diễm nói, “Hơn nữa còn phải chia thành hai đoàn.”

Tô Tín khó hiểu hỏi: “Tại sao?”

Ngộ Quân Diễm cười lạnh: “Bởi vì theo hiểu biết của ta về Hoàng đế, hắn tuyệt đối sẽ không để ta dễ dàng đi đến Phúc Châu.”

“Ý của Vương gia là…” Tô Tín nhíu mày, “Hoàng thượng sẽ phái người mai phục?”

“Đúng vậy.” Ngộ Quân Diễm đáp, “Hắn vừa phong ta là Phúc vương, đương nhiên sẽ không bị người hoài nghi là muốn lấy tính mạng ta, vậy người có khả năng giết ta nhất sẽ là ai?”

Tô Tín biến sắc: “Ý ngài muốn nói… U vương?”

Ngộ Quân Diễm cười nói: “Tô đại nhân không hổ là có kinh nghiệm chốn quan trường, vừa nói đã hiểu.”

Tô Tín tự nói một mình: “Nếu giết được là trừ được mối họa lớn, nếu không giết được cũng sẽ nhờ vào đó mà châm ngòi ly gián tình huynh đệ giữa hai người. Dù sao sẽ không ai nghĩ đến, Hoàng thượng vừa khen ngợi, phong quan tiến tước cho ngài lại muốn lấy mạng của ngài. Hoàng thượng đúng là… Kế sách hay…”

Kim Mục căm hận nói: “Tâm tư như vậy nếu có thể tạo phúc cho dân, nói không chừng sẽ trở thành một minh quân.”

Ngộ Quân Diễm nói: “Khuya hôm nay Tô đại nhân và phu nhân hãy uống thuốc này. Sau khi uống sẽ có biểu hiện như mắc bệnh đậu mùa. Bệnh đậu mùa rất dễ lây, đám Ngự Y Vệ kia không dám tiếp xúc quá gần, đến lúc đó chúng ta sẽ tới, lén đưa các người rời phủ.”

Tô Ngọc Hành bổ sung: “Hiện tại thi thể của Trịnh Phi đang ở chỗ chúng ta, chúng ta có thể ngụy trang gã như bị bệnh đậu mùa, như vậy Ngự Y Vệ cũng không dám khám nghiệm thi thể của người mắc bệnh đậu mùa đâu.”

“Hay lắm. Như vậy đến khi chúng phát hiện ra chân tướng, Tô đại nhân và phu nhân đã bình an rời phủ rồi.” Ngộ Quân Diễm nói, “Ngày lên đường, ta sẽ sai người cải trang thành Ngọc Hành, chúng ta đi trước, sau đó Ngọc Hành, ngươi dẫn đoàn người còn lại theo con đường nhỏ mà rời đi, chúng ta tụ họp ở Phúc Châu.”

Kim Mục hỏi: “Vương gia không đi cùng chúng thần sao?”

Ngộ Quân Diễm lắc đầu: “Mục tiêu của chúng là ta, nếu để người khác cải trang thành ta, nhất định sẽ khiến cho Ngự Y Vệ hoài nghi, đến lúc đó chúng ta đều không đi được.”

“Như vậy thì…” Tô Tín do dự nói, “Tình cảnh của Vương gia sẽ rất nguy hiểm.”

“Yên tâm.” Ngộ Quân Diễm nói, “Bổn vương tự biết chừng mực.”

Tô Ngọc Hành như một nương tử bị bỏ rơi ai oán nhìn Ngộ Quân Diễm, môi giật giật như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nghe lời nói: “Tất cả đều theo ý Vương gia.”

Mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi theo đúng kế hoạch của bọn hắn. Ngự Y Vệ cho rằng người Tô gia bị bệnh đậu mùa, lui rất xa, giúp Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm dễ dàng đưa vợ chồng Tô Tín ra khỏi phủ.

Đêm trước ngày đi Phúc Châu, Tô Ngọc Hành vì muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, ăn xong cơm tối không bao lâu đã lên giường nghỉ ngơi. Trong lúc y đang mơ mơ màng màng, chợt cảm nhận được có một bàn tay đặt lên bờ vai y, lướt qua lồng ngực rồi chậm rãi trợt xuống.

“Quân Diễm?” Tô Ngọc Hành hơi hé mắt, nhìn Ngộ Quân Diễm xõa mái tóc dài ngồi bên cạnh, trên người chỉ khoác trường bào màu trắng, đang lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt khiêu khích, “Ngươi…”

“Thời gian còn sớm, sao đã đi ngủ rồi?” Ngộ Quân Diễm khẽ cười cúi người, hôn lên môi Tô Ngọc Hành, ngón tay phải thon dài gạt nút áo trước ngực y.

“Quân Diễm…” Tô Ngọc Hành cảm nhận được lọn tóc còn hơi ẩm của hắn mát lạnh lướt trên mặt và ngực của mình, hiển nhiên là hắn vừa mới tắm, mùi hương như có như không khiến Tô Ngọc Hành ngất ngây, “Quân Diễm, ngươi… làm sao vậy? Hôm nay… thật kỳ quái.”

Ngộ Quân Diễm chen vào trong chăn của Tô Ngọc Hành, tay giữ đầu y, mỉm cười nhìn y, khiêu khích nói: “Ngọc Hành, chúng ta làm đi.”

“Cái… gì?”

Một câu này khiến cơn buồn ngủ của Tô Ngọc Hành hoàn toàn tan biến. Lời thế này, lấy gì để chứng minh là vừa từ miệng Ngộ Quân Diễm phát ra? Thấy Ngộ Quân Diễm thường ngày lãnh đạm cao ngạo nhu thuận nằm sấp trên lồng ngực của mình, Tô Ngọc Hành đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi bi thương.

“Sao? Ngươi không muốn?” Ngộ Quân Diễm thấy mắt của Tô Ngọc Hành lấp lánh nước, đáng yêu vô cùng.

Tô Ngọc Hành vội giải thích: “Ta đương nhiên muốn. Chỉ là không ngờ… ngươi chủ động yêu cầu…”

Câu này khiến mặt Ngộ Quân Diễm đỏ lên. Hắn cắn môi dưới, vùi mặt vào cổ Tô Ngọc Hành, hồi lâu mới sầu muộn hỏi: “Vậy ngươi có đồng ý không?”

“Ta? Đương nhiên là vô cùng vui mừng.” Tô Ngọc Hành lật người đè Ngộ Quân Diễm ở bên dưới, bàn tay nhẹ nhàng mà cẩn thận vuốt ve gương mặt tinh xảo, tựa như đang vuốt ve một bảo bối vô giá.

Tô Ngọc Hành nói: “Quân Diễm, ngươi đẹp quá.”

Ngộ Quân Diễm cười cong mày: “Rất nhiều người từng nói như vậy, duy chỉ nghe ngươi nói, ta mới thấy vui vẻ.”

“Đẹp tựa như một khối ngọc không tỳ vết.” Tô Ngọc Hành nói tiếp, “Ta nguyện ý làm vàng bọc lấy ngươi, vĩnh viễn khảm ngươi ở bên cạnh ta.”

“Ngươi đường đường là nam nhân, nói những lời này không thấy buồn nôn sao?” Ngộ Quân Diễm cười nói, “Nhưng ta thích nghe, Ngọc Hành, ngươi lặp lại lần nữa cho ta nghe được không?”

“Được…” Tô Ngọc Hành dán môi lên tai Ngộ Quân Diễm, đầy tình ý nói, “Ngươi là ngọc, ta là vàng, Quân Diễm, ta sẽ mãi mãi bảo vệ ngươi.”

Ngộ Quân Diễm nhắm mắt lại, cảm nhận Tô Ngọc Hành dịu dàng hôn môi, vuốt ve, nỉ non: “Ngọc Hành… Ngọc Hành… Có thể gặp ngươi là may mắn của ta.”

“Là may mắn của ta mới đúng.” Tô Ngọc Hành hôn lên đôi hàng mi rung rung của hắn, lưu lại trên cần cổ, trên bờ vai hắn dấu ấn đỏ thẫm của mình, “Quân Diễm, chúng ta trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, vĩnh viễn sẽ không tách ra, được không?”

Ngộ Quân Diễm sửng sốt, sau đó dịu dàng cười nói: “Được.”

Bàn tay Tô Ngọc Hành nhẹ nhàng trượt vào giữa hai đùi của Ngộ Quân Diễm, nâng đùi hắn lên, trêu đùa: “Thật mềm.”

Ngộ Quân Diễm hé miệng cười yếu ớt, bấm mạnh một cái lên đùi Tô Ngọc Hành xem như trừng phạt.

Hoan ái khiến người ta quên mất thời gian, hai thân thể không ngừng va chạm khiến nhiệt độ không ngừng tăng cao.

“Ừm… A…” Ngộ Quân Diễm khẽ rên, ôm lấy cổ Tô Ngọc Hành, để y dán chặt vào thân thể mình.

“Sảng khoái chứ?” Tô Ngọc Hành cười khẽ.

“Ừ…” Ngộ Quân Diễm lười biếng dài giọng.

Tô Ngọc Hành nhẹ cắn bờ vai Ngộ Quân Diễm, cười hỏi: “Sao hôm nay ngươi lại đột nhiên có hứng như vậy?”

Ngộ Quân Diễm cười trả lời: “Ngày mai chia nhau đi Phúc Châu rồi, sẽ rất lâu không gặp.”

“Ừ…” Đầu Tô Ngọc Hành gục lên cổ Ngộ Quân Diễm, hai mắt lấp lánh.

“Ngọc Hành.”

“Hử?”

“Ngươi phải chăm sóc Điềm Mộng cho tốt.”

“Sao lại đột nhiên nhắc tới Điềm Mộng thế?”

“Ta vừa đi thăm con, ngủ rất ngon.” Vẻ mặt Ngộ Quân Diễm đầy dịu dàng, “Điềm Mộng thật đúng là đứa trẻ khiến người khác yêu mến.”

“Con gái của chúng ta đương nhiên khiến người khác yêu mến.” Tô Ngọc Hành nói, “Yên tâm, từ Đế đô tới Phúc Châu mặc dù không gần nhưng cũng không quá xa, ngươi và con gái sẽ không xa nhau quá lâu đâu.”

Ngộ Quân Diễm có chút bất ngờ, sau đó nhỏ giọng nói: “Đúng vậy… Sẽ không xa nhau quá lâu.”

Sau mây mưa, Ngộ Quân Diễm như là đã thấm mệt, nằm trong ngực Tô Ngọc Hành, chẳng mấy chốc đã ngủ. Tô Ngọc Hành vén lọn tóc vương trên thái dương của hắn, cười dịu dàng, dùng âm thanh chỉ có mình y nghe được nói: “Quân Diễm à Quân Diễm, ngươi cảm thấy mình có thể đẩy ta đi được sao? Ha ha, sao có thể? Ta sao có thể buông tay ngươi?”

Ngày hôm sau, Ngộ Quân Diễm theo kế hoạch dẫn người cải trang làm ‘Phúc vương phi’ lên xe ngựa đi Phúc Châu. Hắn cố ý lên xe trước mắt Hoàng đế và các quan đại thần, còn vén rèm cửa, vẫy tay từ biệt mọi người, chứng minh đúng là mình đang ở trong xe ngựa.

Phu xe vung roi, xe ngựa chậm rãi xuất phát. Hoàng đế nhìn xe ngựa dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, nhẹ phất tay, Trần Thiện hiểu ý thì thầm với người bên cạnh mấy câu, người nọ khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Ngộ Quân Diễm ngồi trong xe ngựa nhắm mắt thư giãn, người cải trang thành Tô Ngọc Hành bên cạnh bất an hỏi: “Vương gia, kế tiếp chúng ta làm thế nào?”

“Đợi!” Ngộ Quân Diễm chỉ trả lời một từ.

“Đợi ai?” Người kia hỏi.

Ngộ Quân Diễm cười yếu ớt, hỏi: “Sợ sao?”

“Sao… sao có thể?” Người nọ bị nói trúng tâm sự, nhưng vịt chết còn cứng mỏ nói, “Tiểu nhân không sợ.”

“Sợ cũng không có gì là mất mặt.” Ngộ Quân Diễm cười nói, “Thật ra ta cũng sợ.”

“Hả? Vương gia cũng sợ sao?” Người nọ không dám tin nhìn Ngộ Quân Diễm.

“Ta đương nhiên biết sợ, ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.” Ngộ Quân Diễm vẫn lạnh nhạt cười, mặc dù miệng nói sợ hãi, nhưng vẻ mặt của hắn không biểu lộ ra chút nào.

Chỉ trong lòng hắn hiểu được, hắn sợ hãi hơn bất cứ ai. Không phải là hắn sợ chết, mà sợ sau khi chết không còn được gặp lại Tô Ngọc Hành và con gái nữa, hắn không cam lòng…

Một tiếng phá gió vang tới gần, Ngộ Quân Diễm nhếch môi cười lạnh: “Thật là người nóng tính.”

Rút kiếm Hồng Uyên dưới chỗ ngồi ra, Ngộ Quân Diễm rống lên với phu xe: “Dừng lại!”

Không ngờ phu xe không những không dừng, còn đáp lại hắn: “Tình huống này mình ta đối phó được rồi, Vương gia ngồi đợi trong xe đi.”

“Ngươi…” Tiếng nói của phu xe truyền đến tai Ngộ Quân Diễm, quen thuộc vô cùng. Giọng nói này mỗi lần nói lời ngon ngọt đều làm hắn đỏ mặt đến mang tai, nhưng lúc này giọng nói này vang lên chỉ làm hắn chấn động. Hắn nhíu mày quát: “Tô! Ngọc! Hành! Sao ngươi lại ở đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.