Nam Phi

Chương 90




Lão quản gia bị Phí Chinh làm cho tức giận đến nói không ra lời, chỉ chỉ gã nói ‘ngươi… ngươi…’ không ngừng.

Tô Ngọc Hành thì ngược lại, từ mới đầu phẫn nộ đến trở lại bình tĩnh, y chỉ đứng đó nhìn Phí Chinh, ánh mắt như đang nhìn một con vật đã chết chứ không phải một người sống. Y chậm rãi nói: “Ngươi nói rất có lý, dưới gầm trời này, rất nhiều việc đều có nhân quả. Năm đó Tô đại nhân đắc tội Trần phi, bà ta phái ngươi tới giết con gái của ông ấy, mà con trai của ông ấy may mắn thoát chết, hẳn là vì sau này nhất định sẽ đích thân lấy mạng ngươi?”

“Lấy mạng ta? Khà khà, một tên ngốc mà cũng đòi lấy mạng ta?”

Tô Ngọc Hành nghiêng đầu nhìn gã, dùng giọng điệu của một kẻ ngốc nói: “Sao ngươi biết y đúng là một tên ngốc?”

Nụ cười trên mặt Phí Chinh lập tức cứng lại. Gã tự hỏi, người trước mặt đang nói với gã nhiều lời như vậy rốt cuộc là ai? Hình như y biết rất rõ chuyện xảy ra từ mười mấy năm trước. Mười mấy năm trước y hẳn mới chỉ là đứa trẻ, tuổi tầm… con trai của Tô Tín.

“Ngươi… ngươi là…” Phí Chinh không dám tin, dù sao lúc có tin đồn con trai của Tô Tín bị sốt mà trở thành tên ngốc, Trần phi cũng không tin, từng phái gã âm thầm điều tra mấy lần, nhìn hành vi, cử chỉ của y rõ ràng một tên ngốc. Một đứa trẻ chưa đến mười tuổi sao có thể diễn trò đến mức có thể khiến người ta không phát hiện ra? Nói cách khác, nếu như một đứa trẻ chưa tới mười tuổi đã có thể giả vờ đến độ không lộ sơ hở, vậy y là kẻ đáng sợ đến thế nào?

“Ta họ Tô, tên Tô Ngọc Hành, tiểu cô nương bị ngươi hại chết đuối năm đó tên Tô Ngọc Nhan, là tỷ tỷ của ta.” Tô Ngọc Hành không còn kiên nhẫn ôn lại chuyện cũ với gã nữa, dứt khoát nói thẳng, vừa nói vừa rút đao Mộng Oanh bên hông ra, chỉ thẳng Phí Chinh, “Trịnh Phi, hôm nay chính là ngày ta báo thù, ngươi ra chiêu đi.”

“Được lắm!” Phí Chinh cũng rút đao ra, nghĩ thầm thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới, nếu như gã bắt được Tô Ngọc Hành, đưa đến chỗ Thái hậu sẽ lập thêm một công lớn. Vì vậy vung đao tạo uy, rồi bổ tới đầu Tô Ngọc Hành.

“Thiếu gia!” Lão quản gia hô một tiếng, lại bị Ngộ Quân Diễm kéo sang một bên.

“Ngươi… ngươi mặc kệ ta.” Lão quản gia run rẩy túm lấy ống tay áo của Ngộ Quân Diễm nói, “Mau đi… mau đi giúp thiếu gia!”

Ngộ Quân Diễm lại lắc đầu nói: “Đây là mối hận chất chứa trong lòng y đã lâu, nhất định phải tự tay chặt đứt mới có thể buông xuống được. Ta nghĩ y cũng không muốn ta xông ra giúp đâu.”

“Nhưng… nhưng mà…”

“Yên tâm.” Ngộ Quân Diễm nhìn tình hình đấu tay đôi của hai người, “Phí Chinh không giành được ưu thế đâu.”

Đao pháp của Phí Chinh kín kẽ lại mạnh mẽ, trùng hợp là đao pháp Kinh Phong của Tô Ngọc Hành cũng mạnh mẽ như vậy. Nói cách khác, nếu như hai đao pháp có cùng tính chất, sức lực mạnh hơn sẽ chiếm ưu thế. Nhìn thể hình của Phí Chinh, xem như gã chiếm được loại ưu thế này, mỗi một đao chém xuống đều như sóng dữ. Tô Ngọc Hành nhìn có vẻ như không dám trực diện đón đỡ đao gã bổ tới, lần nào cũng chỉ tránh đi, mà mỗi lần lại như chỉ tránh được sát sườn, đao của Phí Chinh đều xẹt qua thân thể y, tựa như chỉ thêm một chút nữa là có thể khiến Tô Ngọc Hành đầu thân hai nơi.

Trên mặt Phí Chinh dần lộ ra nụ cười đắc ý lại dữ tợn, nhìn Tô Ngọc Hành như nhìn con thú trong lồng, cười lạnh nói: “Tiểu tử, công phu của ngươi quá nông, ta khuyên ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn chịu trói, biết đâu ta sẽ sinh lòng từ bi mà giúp ngươi bớt đau đớn hơn một chút.”

Tô Ngọc Hành nghe gã nói thì bật cười: “Không ngờ ngươi nhân từ như vậy.”

Phí Chinh nhìn thấy Tô Ngọc Hành cười, trong lòng lại thấy bất an. Tình thế trước mắt rõ ràng là y không phải đối thủ của gã, sao lại có thể không chút sợ hãi mà cười như vậy? Chẳng lẽ y có bẫy gì?

Phí Chinh cảm thấy mình không cần phải lấy thân thử hiểm, sai Ngự Y Vệ bao vây Tô phủ không phải là càng thêm an toàn hay sao? Hạ quyết tâm, Phí Chinh thu đao, định lui về phía sau, chợt thấy Tô Ngọc Hành lướt tới, chặn đường lui của mình.

“Đừng vội vã chạy đi thế chứ?” Giọng điệu nói chuyện của Tô Ngọc Hành cứ như đang giữ bạn bè ở lại dùng bữa vậy, giọng điệu này phối hợp với hoàn cảnh hiện tại, khiến lông tóc toàn thân của Phí Chinh đều dựng cả lên.

Sao động tác của y lại có thể nhanh như thế? Nhìn dáng vẻ của y không chút chật vật như vừa rồi tránh né, chẳng lẽ… chẳng lẽ gã lại bị y lừa? Vừa rồi là y cố tình giả vờ đánh không lại? Nghĩ như vậy, chiêc thức của Phí Chinh càng thêm hỗn loạn.

“Sao thế? Mới đánh mà đã mệt rồi sao?” Trên mặt Tô Ngọc Hành hiện lên nụ cười khinh thường, “Thật chẳng thú vị. Vốn tưởng bản lĩnh của ngươi cao cường lắm, hóa ra chỉ là một tên to xác bắt nạt trẻ con.”

“Ngươi nói gì?” Lông mày Phí Chinh dựng ngược lên thành chữ bát (八), nhưng gã không còn tâm trí đâu mà tức giận với lời này của Tô Ngọc Hành nữa. Đao của y như gió bão mưa rào mà xông tới, vừa nhanh vừa hiểm, không cho gã đường phản công, chỉ có thể cố sức chống đỡ. Lúc này Phí Chinh mới hiểu ra, vừa rồi Tô Ngọc Hành tránh không phải là vì không đánh lại được mà là muốn khiến gã tiêu hao thể lực, động tác của gã lại không linh hoạt bằng y, nếu như trên phương diện thể lực cũng không thể chiếm được ưu thế, thì cuộc đấu tay đối này không nghi ngờ gì là gã sẽ thua.

Cuối cùng Phí Chinh đã nhận ra được tính toán của Tô Ngọc Hành, nhưng đã muộn rồi. Đường lui đã mất, gã cũng không còn cơ hội cầu cứu đồng bọn Ngự Y Vệ nữa.

“Lúc ngươi giết tỷ tỷ ta có thể ngờ tới ngày hôm nay?” Cùng với giọng nói êm ái vang lên sau lưng, trong lỗ tai Phí Chinh như vang lên tiếng sóng biển. Sau đó, gã không nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, cảnh vật trước mắt cũng nhòe đi, cuối cùng là một mảng tối.

Tô Ngọc Hành dùng y phục trên người Phí Chinh lau máu tươi trên đao Mộng Oanh, tự nói một mình: “Tỷ tỷ, cuối cùng đệ đã báo thù được cho tỷ, tỷ ở dưới cửu tuyền có thể nhắm mắt rồi.”

Ngộ Quân Diễm đi tới, lấy khăn trong ngực ra, bao lấy vết thương trên tay Tô Ngọc Hành: “Ngươi bị thương rồi, mau vào bên trong tìm Kim Sang Dược bôi lên đi.”

Tô Ngọc Hành nhìn vết thương kéo dài trên mu bàn tay, cười nói: “Không có gì, chỉ là vết thương nhỏ, chúng ta nên kéo thi thể của Phí Chinh vào bên trong trước đã, nếu không, thấy một xác chết nằm ở đây, đám Ngự Y Vệ sẽ chú ý.”

Ngộ Quân Diễm gật đầu, Tô Ngọc Hành hỏi lão quản gia bên cạnh: “Sao ông lại ra đây đón chúng ta?”

Quản gia trả lời: “Là lão gia dặn dò. Lão gia sợ thiếu gia gặp phiền toái, nên sai lão chờ ở đây.”

Tô Ngọc Hành nói: “Được rồi, ông đi vào trước báo bình an cho phụ thân, ta còn phải đi chuẩn bị một thứ, làm xong sẽ tới tìm người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.