Nam Phi

Chương 83




Ngộ Quân Diễm không để ý tới sự phản đối của Tô Ngọc Hành, sai người bắn chết toàn bộ mấy vạn Ngự Y Vệ. Tô Ngọc Hành ra khỏi phòng, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí khiến người ta buồn nôn. Trong sân, binh lính đang dùng nước rửa trôi những vết máu lốm đốm trên bàn đá xanh, nhưng ở trong những khe hở, Tô Ngọc Hành vẫn có thể thấy rõ ràng máu tươi tụ lại. Tô Ngọc Hành cúi đầu nhìn hai tay của mình, tựa như trên tay y cũng dính máu của những người kia.

Là một danh y, Tô Ngọc Hành đưa Nhuyễn Cân Tán cho Ngộ Quân Diễm là vì không muốn nhìn thấy thương vong thêm nữa, lại không ngờ kết quả cuối cùng đi ngược hoàn toàn với mong muốn của y. Thi thể của mấy chục ngàn người chất cao thành núi, không có chỗ chôn, Ngộ Quân Diễm hạ lệnh dùng một mồi lửa thiêu sạch sẽ đống thi thể đó. Đến khi lửa tắt, chỉ còn lại tro tàn trộn lẫn vào nhau, không phân ra được ai với ai. Một cơn gió thổi qua, tro tàn theo gió bay vào không gian. Mấy chục ngàn Ngự Y Vệ cứ như vậy vĩnh viễn ở lại thành Cát Liễu chốn biên thuỳ, không thể quay về cố hương của mình. Mấy chục ngàn vong hồn, như nút thắt trong ngực Tô Ngọc Hành, mỗi lần nhớ tới đều phiền muộn, khiến cho suốt dọc đường về Đế đô, y đều trầm lặng không nói.

Đối với Ngộ Quân Diễm đã trải qua chinh chiến sa trường, tính mạng của mấy chục ngàn người chỉ như muối bỏ biển, không đáng nhắc đến. Hắn không sợ hãi càng không tự trách, nhưng đối với người lần đầu ra chiến trường như Tô Ngọc Hành, trong lòng lại chấn động không hề nhỏ. Có lẽ là y nhạy cảm, có lẽ là y không hiểu được sự lạnh lẽo nơi chiến trường, quyết không lưu lại cơ hội sống sót cho kẻ thù. Mặc dù về sau hai người không nhắc tới chuyện này nữa, nhưng nó lại gieo xuống một hạt mầm nguy hiểm giữa Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân, theo thời gian, hạt mầm này mọc rễ nẩy mầm, phát triển khỏe mạnh, ngăn cách trái tim hai người.

Vừa về tới Đế đô, Ngộ Quân Diễm sai mọi người lui đi, chỉ giữ lại Tô Ngọc Hành, âm thầm tới căn nhà ở ngoại ô.

Trong tẩm cung, Hoàng đế nhận được tin tức khiến hắn mặt rồng giận dữ.

“Ngươi nói gì?” Hoàng đế tức đến mặt đỏ lên, chỉ Trần Thiện quát, “Ngươi lặp lại một lần nữa cho Trẫm!”

Trần Thiện khẽ giọng đáp: “Ngự Y Vệ không giết được U An Quận vương, bọn họ hiện đang trên đường về Đế đô, tính toán thời gian, khoảng bốn, năm ngày nữa sẽ về đến nơi.”

“Vô dụng! Tất cả đều là đồ vô dụng!” Hoàng đế ném tách trà trong tay xuống đất, trà nóng văng ra bốn phía. Trần Thiện cúi đầu thật sâu, không dám thở mạnh.

Hoàng đế quát: “Lôi đám vô dụng kia đến đây cho ta!”

Trần Thiện bước tới nhỏ giọng nói: “Bẩm Hoàng thượng, người vẫn chưa trở về.”

“Hả? Lời này của ngươi có ý gì?”

“Mấy chục ngàn Ngự Y Vệ được phái đi, tất cả đều mất tin tức, không người nào còn sống trở về…”

Sắc mặt Hoàng đế chuyển từ đỏ sang trắng, trầm mặc hồi lâu, mới không tin hỏi lại: “Mấy chục ngàn người… không một ai trở về?”

Trần Thiện trả lời: “Vâng, không một ai trở về.”

“Lẽ nào bọn chúng phản bội Trẫm, về dưới trướng Ngộ Quân Diễm?”

Trần Thiện nói: “Cũng không phải là không có khả năng này. Có điều, già trẻ lớn bé trong nhà của mỗi Ngự Y Vệ đều bị Hoàng thượng khống chế, nếu bọn họ phản bội ngài… E rằng khả năng này không lớn.”

“Ý ngươi muốn nói… Ngộ Quân Diễm giết chết tất cả?” Giọng nói của Hoàng đế vô thức run run, “Trong thời gian ngắn như vậy, hắn có thể huấn luyện quân Thiết Giáp vốn không đỡ nổi tường trở thành tinh binh lương tướng? Hay là lúc giao binh quyền, hắn đã lén giữ lại một phần?”

Từ khi đăng cơ tới nay, Hoàng đế chưa từng cảm nhận được sự uy hiếp nào lớn như thế.

“Khởi bẩm Hoàng thượng.” Ngoài điện có người bẩm báo.

Hoàng đế xoa trán, mệt mỏi nói với Trần Thiện: “Ra hỏi xem có chuyện gì, không quan trọng thì nói thân thể Trẫm không khỏe, đuổi gã đi.”

Trần Thiện nói: “Lão nô tuân chỉ.”

Chốc lát sau, Trần Thiện dẫn theo một người trở vào, nói: “Hoàng thượng, chuyện gã bẩm báo có liên quan tới U An Quận vương.”

“Hử? Có liên quan tới hắn?” Hoàng đế nghe xong lập tức tỉnh táo tinh thần, vội hỏi, “Có chuyện gì? Ngươi mau nói cho Trẫm nghe.”

Người nọ đáp: “Thuộc hạ nhận được tin tình báo của trinh thám ngoài cửa thành. Hai ngày trước quân Thiết Giáp đã trở lại Đế đô, nhưng không nhìn thấy U An Quận vương trong đội nhân mã này.”

“Hả? Bọn chúng đã trở về?” Hoàng đế nghi hoặc, tin tức báo về rõ ràng là mấy ngày tới mới có thể đến nơi, sao lại sớm như vậy? Đội nhân mã đã trở lại, còn Ngộ Quân Diễm đi đâu?

“Ngươi tiếp tục phái người theo dõi, có bất kỳ động tĩnh gì, lập tức bẩm báo lại với Trẫm!”

“Vâng, Hoàng thượng!”

Người nọ vừa mới rời đi, Hoàng đế hỏi Trần Thiện: “Ngươi nói xem rốt cuộc Ngộ Quân Diễm đang giở trò quỷ gì?”

Trần Thiện nói: “Chuyện này lão nô không đoán ra được, không bằng gọi Quận vương tới để Hoàng thượng tự mình hỏi.”

“Gọi hắn đến?” Hoàng đế nói, “Vậy Trẫm lấy lý do gì để gọi hắn đến đây?”

Trần Thiện cười nói: “U An Quận vương đánh lui đại quân Tây Ngõa, bảo vệ lãnh thổ của Nguyên Quốc ta, nay chiến thắng trở về, Hoàng thượng đương nhiên là nên mở tiệc mừng công rồi. Lý do như vậy vô cùng hợp tình hợp lý.”

Hoàng đế tức giận trừng mắt nhìn Trần Thiện: “Lễ mừng công còn cần ngươi nhắc sao? Lần này Ngộ Quân Diễm lập được đại công, nếu mở tiệc mừng công, nhất định sẽ phải phong quan tiến tước ban thưởng cho hắn, chuyện này khác nào thêm cánh cho hổ?”

Trên khóe mắt đầy nếp nhăn của Trần Thiện hiện thêm mấy vân nhỏ, đôi mắt tinh ranh đảo quanh, cười nói: “Lão nô nghĩ ra một chủ ý, không biết…”

Hoàng đế không kiên nhẫn ngắt lời: “Được rồi, được rồi, nghĩ ra rồi thì mau nói cho Trẫm nghe, đừng dông dài nữa.”

Trần Thiện nói: “Lão nô cảm thấy, Hoàng thượng không chỉ nên mở tiệc mừng công cho U An Quận vương, mà còn ban thưởng cho hắn. Hơn nữa, không chỉ ban thưởng, mà còn phải ban thưởng thật lớn. Đánh lui kẻ địch phiên bang, có công bảo vệ đất nước, phong thêm cho hắn một tước, làm Thân Vương.”

“Cái gì?” Hoàng đế cau mày nói, “Rốt cuộc ngươi có chủ ý gì mà nói Trẫm phong hắn làm Thân Vương? Ngươi còn ngại của vị trí của hắn chưa đủ uy hiếp Trẫm hay sao?”

Trần Thiện không nhanh không chậm đáp: “Hoàng thượng chớ nóng vội, nghe lão nô nói hết đã.”

Hoàng đế đè nén tâm tình, nói: “Nói mau!”

Trần Thiện tiếp tục nói: “Lão nô cho rằng, phong U An Quận vương là Thân vương, chịu uy hiếp lớn nhất không phải là Hoàng thượng, mà là ca ca cùng cha khác mẹ với hắn, U vương Ngộ Quân Khiêm.”

Lời của Trần Thiện như làm Hoàng đế tỉnh ra, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, nói: “Ngươi nói tiếp đi.”

Trần Thiện nói: “Ngộ Quân Khiêm là trưởng tử, về lý nên kế thừa tước vị, Ngộ Quân Diễm là con thứ, mẹ của hắn chẳng qua chỉ là thị nữ của U Vương phi. Nếu nhờ cơ hội lần này, tước vị của Ngộ Quân Diễm sẽ tăng lên ngang bằng, thậm chí còn trội hơn Ngộ Quân Khiêm. Hoàng thượng, ngài nghĩ xem, Ngộ Quân Khiêm sẽ có cảm nhận thế nào?”

Hoàng đế nói: “Đương nhiên là vô cùng không thoải mái.”

Trần Thiện nói: “Đúng vậy, hơn nữa lần này Ngộ Quân Diễm xuất chinh tới thành Cát Liễu đối kháng với đại quân Tây Ngõa vốn là thay Ngộ Quân Khiêm đi, nếu chúng ta phái vài người rêu rao Ngộ Quân Diễm cố ý đi thay Ngộ Quân Khiêm để tranh công, còn sợ Ngộ Quân Khiêm không tin tưởng sao?”

Hoàng đế nghe xong, nheo mắt lại, lộ ra một nụ cười âm hiểm, chỉ Trần Thiện cười nói: “Gừng càng già càng cay, tiếng tăm lão hồ ly của ngươi quả nhiên không phải vô cớ.”

Trần Thiện khiêm tốn cười nói: “Lão nô chỉ là có chút thông minh thôi, không dám khoe khoang trước mặt Hoàng thượng.”

Hoàng đế cười hỏi: “Vậy theo ý của ngươi, nên phong tước vị gì cho Ngộ Quân Diễm?”

Trần Thiện nói: “Lão nô cảm thấy, có thể phong Ngộ Quân Diễm là Phúc vương, chia Phúc Châu làm đất phong cho hắn. Phúc Châu dù về diện tích hay kinh tế đều vượt trội hơn U Châu, bị con vợ kế áp trên đỉnh đầu, trong lòng trưởng tử nhất định sẽ càng thêm không thoải mái, oán hận cũng sẽ tích tụ từng chút một.”

“Được, cứ làm theo như ngươi nói.” Hoàng đế nói, “Truyền lệnh, tối nay Trẫm muốn thiết yến, mừng công cho U An Quận vương!”

“Lão nô tuân chỉ.”

Không có ai biết, lúc này, trong một căn nhà ở ngoại ô Đế đô, Ngộ Quân Diễm đang gian nan sinh con, mà sau khi nhận được tin tức Hoàng thượng mở tiệc mừng công, hắn càng không tiếc lấy thân chịu đau mà uống thuốc trợ sản.

Buổi tối, U An Quận vương mặc một bộ trang phục màu tím, khuôn mặt lạnh lùng, dẫn theo nam phi thấy ai cũng nở cười tít mắt khoe hàm răng trắng toát, chậm rãi đi vào đại điện, quỳ xuống, cúi đầu trước mặt Hoàng đế, hô to Ngô Hoàng vạn tuế.

“Mau bình thân.” Hoàng đế cười, “Biểu đệ đánh lui kẻ thù ngoại bang, bảo vệ ranh giới của Nguyên Quốc ta, đây là công lớn, trở lại Đế đô sao không báo cho Trẫm một tiếng, để Trẫm mở tiệc mừng công cho đệ?”

Ngộ Quân Diễm nghe xong quỳ xuống, giả bộ hoảng sợ: “Thần đệ ở thành Cát Liễu bị người ám toán, thân mang trọng thương, lúc về đến thần trí không được tỉnh táo, bất đắc dĩ phải mời đại phu tới chữa trị trước, không có kịp thời bẩm báo tình hình chiến đấu cho Hoàng thượng, mong Hoàng thượng trị tội!”

“Ai, đệ vì bảo vệ quốc gia mà bị thương, Trẫm sao có thể trách?” Hoàng đế giả bộ quan tâm hỏi, “Bị thương ở đâu? Có nặng không? Có cần Trẫm phái mấy ngự y đến xem cho đệ không?”

Ngộ Quân Diễm nói: “Tạ Hoàng thượng quan tâm, thân thể của thần đệ đã không còn đáng ngại.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Hoàng đế ra hiệu bằng mắt cho Trần Thiện bên cạnh, Trần Thiện bước lên phía trước, cao giọng hô: “U An Quận vương Ngộ Quân Diễm tiếp chỉ!”

Ngộ Quân Diễm cúi đầu quỳ xuống, cung kính nói: “Thần Ngộ Quân Diễm tiếp chỉ.”

“Phụng Thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, U An Quận vương Ngộ Quân Diễm đánh lui kẻ thù ngoại bang, có công hộ quốc, phong làm Phúc vương, chưởng quản Phúc Châu, khâm thử!”

“Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.