Nam Phi

Chương 50




Tô Ngọc Hành cúi người xem xét hơi thở của tên thủ lĩnh, xác định gã đã chết, cũng không để tâm đến những kẻ còn lại đang lăn lộn trên đất, vội chạy đến chỗ Ngộ Quân Diễm, nhẹ nhàng nâng hắn dậy.

“Quân Diễm, Quân Diễm, ngươi còn tỉnh táo không?” Tô Ngọc Hành vỗ vỗ má Ngộ Quân Diễm, dịu dàng hỏi, “Ngươi mở to mắt nhìn ta này, ta là Tô Ngọc Hành.”

Tô Ngọc Hành gọi mấy tiếng Ngộ Quân Diễm mới chậm rãi mở mắt, nhưng nét vô hồn trong đôi mắt hắn khiến y đau lòng.

“Quân Diễm, là ta đây.” Tô Ngọc Hành điểm mấy huyệt quan trọng trên người Ngộ Quân Diễm để cầm máu cho hắn, cởi áo bên ngoài dính đầy bùn đất của mình ra, ném xuống đất, rồi cởi tiếp áo bên trong, bọc lấy thân thể của Ngộ Quân Diễm.

“Tô…” Ngộ Quân Diễm khó khăn mở miệng, giọng nói khàn khàn yếu ớt.

Tô Ngọc Hành thấy hắn lấy lại thần trí, vô cùng mừng rỡ, gật đầu không ngừng đáp: “Đúng, là ta, Tô Ngọc Hành đây. Quân Diễm, ngươi yên tâm, đám áo đen đã bị ta hạ độc, ngươi an toàn rồi.”

“Ngươi… đừng… đi.” Khẽ khàng thốt ra một câu, giọng điệu vừa cầu khẩn vừa bất an, hoàn toàn không giống lời từ miệng Quận Vương gia oai phong lẫm liệt, tâm cao khí ngạo thường ngày. Nhưng Ngộ Quân Diễm như vậy lại càng khiến người khác yêu thích hơn.

Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm như một con trai, lớp vỏ bên ngoài cứng rắn, nhưng bên trong lại là viên ngọc đẹp đẽ, vô giá.

“Ta sẽ không đi, sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.” Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm nắm ngón tay út của mình, trở tay nắm lấy cả bàn tay hắn, đặt lên ngực mình, “Ngươi còn nhớ những lời ta đã nói với ngươi không? Ngươi là ngọc, ta là vàng, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Khụ…khụ!” Ngộ Quân Diễm ho khan mấy tiếng, ánh mắt mơ màng.

Tô Ngọc Hành móc ra một viên thuốc, đút vào miệng hắn. Nhưng vừa đưa tới bên miệng lại cảm thấy không ổn. Nghĩ nghĩ, thả viên thuốc vào miệng mình, nhai vài cái, rồi nâng cằm Ngộ Quân Diễm lên, mớm sang miệng hắn.

“Ưm…” Ngộ Quân Diễm nhắm mắt, nhíu mày, dường như không chịu nổi vị đắng của thuốc.

Tô Ngọc Hành dỗ dành: “Đây là thuốc trị thương, ngươi nghe lời, nuốt đi, đừng nhổ ra.”

Ngộ Quân Diễm rất nghe lời, Tô Ngọc Hành thấy yết hầu của hắn di động lên xuống, nuốt thuốc, hài lòng nhẹ hôn lên trán hắn, khen ngợi: “Ngoan lắm.”

Vừa hôn xong, mặt Ngộ Quân Diễm không hiểu sao lại ửng đỏ, giãy dụa thân thể. Hành động này khiến Tô Ngọc Hành cảm thấy không ổn, theo trực giác của thầy thuốc, y nhìn quanh căn nhà gỗ tìm kiếm manh mối. Đến khi nhặt một mảnh sứ bị vỡ dưới đất đưa lên mũi ngửi, trong mắt y liền lộ vẻ nghi ngờ. Mà khi dùng một ngón tay quệt chất lỏng còn dính trên mảnh sứ đưa lên miệng liếm, trong mắt y ngoại trừ ghê tởm còn có phẫn nộ.

“Lại dám dùng thứ thuốc hạ lưu này!” Tô Ngọc Hành căm hận nói, “Để các ngươi chết đơn giản như vậy thật quá dễ dãi với các ngươi rồi!”

“Ưm…” Tiếng rên dâm đãng từ cổ họng Ngộ Quân Diễm thoát ra khiến Tô Ngọc Hành không biết làm sao. Dù y khổ tâm nghiên cứu y thuật nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, nhất thời không nghĩ ra cách giải quyết, chỉ vội vã bước đến bên cạnh Ngộ Quân Diễm, ấp úng hỏi: “Ngươi… khó chịu lắm đúng không?”

“Ưm…”

Ngộ Quân Diễm không trả lời, từ cổ giọng vẫn chỉ thoát ra tiếng rên nhẹ như có như không. Nhưng Tô Ngọc Hành không phải người mù, từ vẻ mặt khó chịu của hắn đến thân thể không ngừng vặn vẹo, y có thể nhìn ra được thứ thuốc mà Ngộ Quân Diễm bị ép uống đang phát huy tác dụng.

“Không bằng để ta giúp ngươi.” Tô Ngọc Hành vừa nói vừa đưa tay sờ giữa hai chân Ngộ Quân Diễm, nhưng vừa chạm vào liền ngạc nhiên, nơi đó mềm mại, không có chút dấu hiệu nào, “Kỳ quái, không phải là bị hạ thuốc sao? Sao không có phản ứng? Chẳng lẽ mình đoán sai rồi? Không phải là thứ thuốc đó? Không thể nào! Rõ ràng đúng là mùi vị đó.”

Tô Ngọc Hành nhìn dáng vẻ vặn vẹo không chịu đựng nổi của Ngộ Quân Diễm, càng khẳng định suy đoán của mình.

“Sao lại như vậy?” Tô Ngọc Hành lẩm bẩm, ánh mắt ngừng trên khuôn mặt đẹp đẽ của Ngộ Quân Diễm, dáng vẻ này khiến lòng y rung động, không nhịn được mà nuốt nước miếng.

“Đúng rồi! Thế mà mình không nghĩ ra!” Tô Ngọc Hành chợt vỡ lẽ, “Tên khốn kia cho hắn uống thứ thuốc dành cho cô nương trong kỹ viện.”

Bây giờ phải làm sao đây? Tô Ngọc Hành khó xử, muốn giải thứ thuốc này chỉ có một cách, mà nơi này chỉ có hai người bọn y, chỉ có y mới giải được cho hắn. Nhưng y làm chuyện này với hắn, khác nào thừa nước đục thả câu?

“Quân Diễm, ngươi bị hạ độc.” Tô Ngọc Hành nói, “Ta phải giúp ngươi giải độc… Chuyện này… Đắc tội rồi.”

“Ưm…”

Ngộ Quân Diễm ghé người tựa vào thân thể Tô Ngọc Hành như tỏ ý cam chịu, ít nhất thì Tô Ngọc Hành cho là như vậy. Y nhẹ nhàng cởi lớp quần áo đã bị xé nát của Ngộ Quân Diễm ra.

“Quân Diễm, nào, ngươi tách đùi ra một chút.” Tô Ngọc Hành cởi y phục của mình, chậm rãi bò lên người Ngộ Quân Diễm, cẩn thận tránh vết thương trên người hắn, nhẹ tách đôi chân dài nhỏ cân xứng của hắn ra, lại không tìm được vị trí thích hợp cho mình. Phải biết rằng, đây là trải nghiệm nam nữ đầu tiên trong suốt mười tám năm sống trên đời này của y, à không, là nam nam. Y vốn không có chút kinh nghiệm nào, hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu. Tô Ngọc Hành không khỏi cảm khái, dù là bản năng đi chăng nữa cũng cần nghiên cứu thêm mới làm tốt được.

“Ừm!” Khi Tô Ngọc Hành chạm vào thân thể Ngộ Quân Diễm, hắn không ngừng run rẩy, đồng thời phát ra một tiếng rên khổ sở.

“Ta làm đau ngươi sao?” Tô Ngọc Hành bối rối, thân thể giống như bị trúng bùa mà cứng ngắc, không dám động đậy, “Xin lỗi, xin lỗi… Ta… ta sẽ hết sức nhẹ nhàng.”

Tô Ngọc Hành lại nhẹ nhàng động mấy cái, y có thể cảm nhận rõ ràng đường vào rất chặt, bởi vì từ đầu đến cuối thân thể Ngộ Quân Diễm đều căng như dây cung.

“Quân Diễm, ngươi… ngươi thả lỏng một chút.”

“Đau… Khó chịu…”

Thần trí Ngộ Quân Diễm không tỉnh táo, chỉ nghe được những tiếng rên dâm đãng đứt quãng từ miệng hắn thoát ra. Tô Ngọc Hành không có cách nào, đành nâng Ngộ Quân Diễm ngồi dậy, hôn nhẹ lên môi hắn, dịu dàng nói: “Nghe lời, thả lỏng một chút, thả lỏng sẽ không thấy khó chịu nữa.”

Không biết có phải là do tác dụng của thuốc, nụ hôn của Tô Ngọc Hành lại được Ngộ Quân Diễm đáp lại, mặc dù là non nớt không có kỹ thuật, nhưng lại khiến lòng y rung động.

Niềm hạnh phúc lan tràn khắp người Tô Ngọc Hành, đây là thứ cảm giác kỳ diệu y chưa từng được trải nghiệm. Môi lưỡi giao hòa, thân thể quấn quanh, khiến Tô Ngọc Hành cảm thấy vui sướng chưa từng thấy.

Từng chút một, thân thể Ngộ Quân Diễm dưới sự dẫn dắt của Tô Ngọc Hành mà dần thả lỏng, Tô Ngọc Hành nâng người đâm vào chỗ sâu trong cơ thể hắn, cảm giác chặt chẽ, mềm mại bao lấy tác động lên từng dây thần kinh của y.

“Quân Diễm…”

“Ưm…”

“Quân Diễm… Từ nay về sau, ngươi là người của ta rồi… Ta sẽ đối với ngươi thật tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.