Nam Phi

Chương 152




Hai đứa trẻ thấy Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành rời đi cũng đuổi theo, tìm khắp các gian phòng một lượt, cuối cùng cũng thấy phòng bọn họ đang ở trong đó. Thấy hai người mặc nguyên quần áo nằm trên giường, Điềm Mộng thấp giọng hỏi: “Phụ thân, phụ vương đang ngủ ạ?”

“Không.” Tô Ngọc Hành vội đáp, “Hai con… vào đây.”

Hai đứa trẻ chạy vào, trèo lên giường, nằm giữa Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm.

“Ngọc nhi, con có biết tại sao phụ vương lại đặt tên con là Kim Tương không?” Ngộ Quân Diễm hỏi.

“Bởi vì… phụ vương thích hoa?” Kim Tương đoán.

“Không đúng, tỷ thấy phụ vương không thích hoa!” Điềm Mộng phản đối, “Phụ vương thà ở trong phòng lau kiếm cũng không chịu ra vườn tưới hoa.”

“Vậy thì là… phụ thân thích hoa?” Kim Tương nhìn Tô Ngọc Hành hỏi, “Phụ thân có thích hoa không ạ?”

Tô Ngọc Hành cười nói: “Thứ gì đẹp cha đều thích.”

Kim Tương khó hiểu: “Nhưng mà phụ thân không nhìn thấy, sao biết hoa đẹp?”

“Ngọc nhi!” Ngộ Quân Diễm lập tức răn dạy, đối với việc mắt Tô Ngọc Hành bị mù, Ngộ Quân Diễm còn nhạy cảm hơn y, “Nói bậy bạ gì đó?”

“Quân Diễm, đừng dọa con.” Tô Ngọc Hành lên tiếng ngăn lại, yêu thương ôm Kim Tương vào lòng. Ấn tượng của Tô Ngọc Hành với đứa con trai này chỉ là đứa trẻ sơ sinh chưa mở mắt, không biết lớn lên thằng bé trông như thế nào, giống mình hay giống Ngộ Quân Diễm, cho nên càng thêm thương yêu. Cảm nhận được thằng bé nằm trong ngực mình sẽ run, đầu cọ lên ngực mình, nhíu mày nói với Ngộ Quân Diễm, “Ngươi xem, Ngọc nhi run sợ rồi này.”

“Đó là vì thằng bé biết có ngươi che chở, cưng chiều đó.” Ngộ Quân Diễm khẽ hừ một tiếng, không đồng tình nói, “Đừng chiều con quá, nhất là con còn là con trai.”

“A, phụ vương thật hung dữ.” Tô Ngọc Hành cười nói.

Cái đầu nhỏ trong ngực gật mạnh một cái, rồi rúc sâu vào trong ngực Tô Ngọc Hành.

“Sư phụ, có bệnh nhân đến.” Tiểu Nam ở bên ngoài gọi.

“Ta ra ngay.” Tô Ngọc Hành vội đứng dậy, nói với ba người, “Ta ra ngoài một lát.”

Tô Ngọc Hành đi ra ngoài, lúc trở lại thì trời đã tối, hai đứa trẻ đã ngủ, còn Ngộ Quân Diễm vẫn đang đứng ở cửa chờ y.

“Sư phụ, bọn họ?” Tiểu Nam chỉ ba người.

“Đêm nay chúng ta sẽ ở lại đây.” Ngộ Quân Diễm nói chắc nịch, “Để hai đứa nhỏ ngủ trong một gian phòng trống là được.”

“Vậy sao được?” Tô Ngọc Hành phản đối, “Dù ngươi không lo lắng cho mình, cũng nên lo cho các con chứ.”

“Ngọc Hành, yên tâm.” Ngộ Quân Diễm nói, “Từ nhỏ các con đã sống ở biên quan cùng ta, tuyệt đối không giống những Thế tử, Quận chúa được nuông chiều từ bé trong Hoàng gia. Còn ta, đương nhiên là ở trong phòng của ngươi.”

“Thế tử? Quận chúa? Hoàng gia?” Tiểu Nam không hiểu gì, “Sư phụ, ngài ấy đang nói gì vậy ạ? Còn nữa, sao ngài ấy lại ở trong phòng của người?”

Ngộ Quân Diễm hỏi Tô Ngọc Hành: “Không muốn giới thiệu lại sao?”

“À… Hai đứa trẻ này là con của ta. Hắn… là phụ thân của chúng.” Tô Ngọc Hành chưa từng nói cho Tiểu Nam nghe chuyện về Bách Lý tộc, vì vậy thiếu niên không hề hay biết trên đời này còn có nam nhân có thể sinh con. Quả nhiên, Tiểu Nam càng nghe càng chẳng hiểu gì.

“Hai đứa trẻ là con của sư phụ… Kim công tử lại là phụ thân của chúng… Vậy nương chúng đâu? Nói vậy tức là chúng có hai phụ thân, vậy ai sinh chúng?”

“Ta sinh.” Ngộ Quân Diễm khẳng khái thừa nhận, “Chúng là con của ta và sư phụ ngươi, chúng ta muốn ở lại đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý chứ?”

“Ngài… ngài sinh?” Tiểu Nam trợn trừng hai mắt, nhìn Ngộ Quân Diễm từ trên xuống dưới một lượt, có hầu kết, ngực cũng phẳng, đúng là đàn ông mà. Sao có thể sinh con?

Vì vậy Tiểu Nam dè dặt khẽ gọi: “Sư… nương?”

(haha, ta có thể tưởng tượng ra được cái mặt thối của Quân Diễm)

Xem ra mặt Ngộ Quân Diễm xanh mét rồi. Mặc dù Tô Ngọc Hành đã cố kiềm nén, vẫn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

“Ngươi… vẫn là gọi ta Kim công tử đi.” Ngộ Quân Diễm lạnh mặt nói.

“Được rồi, Tiểu Nam, bưng cơm tối vào đây cho ta.” Tô Ngọc Hành nói.

“Dạ, sư phụ.”

Hai đứa nhỏ chưa tỉnh, Tô Ngọc Hành cũng không đánh thức chúng, cùng Ngộ Quân Diễm ngồi xuống bên bàn, vừa uống rượu dùng bữa vừa hàn huyên.

“Sau này ngươi sẽ ở lại Đế đô?”

“Ừ.”

“Có dự định gì không?”

“Làm một Vương gia nhàn tản, ngày ngày đến đây với ngươi, ngươi đi đâu, ta theo đó.”

“Ồ, thật không giống tác phong của ngươi.” Tô Ngọc Hành cười nói, “Nếu ta ngày ngày chỉ trồng hoa nuôi cỏ, ngươi cũng cùng ta?”

“Đương nhiên!” Ngộ Quân Diễm khẳng định, “Ta sẽ ở bên ngươi cho đến khi độc trên người ngươi được giải, mắt hồi phục. Sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi du ngoạn, ở đâu phong cảnh đẹp, chúng ta sẽ đi nơi đó.”

“Quân Diễm.” Tô Ngọc Hành nghiêm mặt nói, “Tất cả tùy duyên, đừng quá để tâm đến mắt ta.”

“Sao có thể không để ý!” Ngộ Quân Diễm nói được một nửa, thấy mình có vẻ kích động, liền không nói nữa, bóc tôm, đưa đến bên miệng Tô Ngọc Hành, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được thuốc giải độc cho ngươi.”

“Sư phụ, đến giờ ngâm rượu thuốc rồi.” Tiểu Nam ở ngoài cửa nói.

“Quân Diễm, ở đây chờ ta…”

“Ta đi cùng ngươi!” Ngộ Quân Diễm vội nói, “Ta muốn đi cùng ngươi.”

Tô Ngọc Hành cười nói: “Ta chỉ đi ngâm rượu thuốc.”

“Ngươi đừng hòng gạt ta. Ta biết rồi, ta đã thấy ngươi ngâm rượu thuốc, lưng của ngươi…”

“Ngươi thấy rồi?”

“Ừ.”

“Chỉ là một chút triệu chứng sau khi trúng độc, không sao đâu.”

“Đi thôi.” Ngộ Quân Diễm đỡ cánh tay Tô Ngọc Hành, không cho y phản đối, nói, “Ta đỡ ngươi qua đó.”

Tô Ngọc Hành bất lực, đành để hắn đỡ mình, đến gian phòng ngâm rượu thuốc. Ngộ Quân Diễm nói: “Ngươi đừng động, nói cho ta biết cần làm gì.”

Ngộ Quân Diễm làm theo lời Tô Ngọc Hành, thả thuốc vào thùng gỗ, rồi xoay người cởi nút áo cho hắn. Khi tấm lưng phủ đầy mạch máu màu tím đen của Tô Ngọc Hành hiện ra trước mắt Ngộ Quân Diễm, thân thể hắn run dữ dội, khẽ khàng hôn giữa lưng y.

Nụ hôn kia như ngọn lửa, sưởi ấm thân thể lạnh băng của Tô Ngọc Hành. Lúc y ngâm người vào thùng gỗ, đau đớn quen thuộc dâng lên, giọng nói đầy lo lắng của Ngộ Quân Diễm chợt vang lên bên tai: “Ngọc Hành, có phải là rất đau không?”

“Không sao.” Tô Ngọc Hành cố hết sức để giọng nói của mình vững vàng, sờ tay Ngộ Quân Diễm, “Đừng lo.”

Lời của y không làm Ngộ Quân Diễm thả lỏng, nhưng hắn lại chẳng thể làm gì được, chỉ trầm mặc.

“Quân Diễm, ngày mai ngươi dẫn ta đi dạo quanh đi. Đến Đế đô một thời gian rồi, ta vẫn chưa ra ngoài.”

“Được.” Ngộ Quân Diễm buồn bã đáp.

Nếu đã không biết có thể sống tới khi nào, vậy thì hãy quý trọng mỗi ngày trôi qua. Tô Ngọc Hành thầm nghĩ, có thể ở bên Quân Diễm và hai đứa nhỏ, dù ngày nào đó không khắc chế được độc, y cũng không cảm thấy nuối tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.