Nam Phi

Chương 131




Về hình xăm, Nguyên Quốc có quan điểm không giống với dân du mục lân cận. Dân du mục thờ Thần Mặt Trời, hình xăm của họ thường là hình ảnh trừu tượng của mặt trời, khắc trên thân thể đại diện cho tín ngưỡng. Nhưng ở Nguyên Quốc, hình xăm phần lớn được cụ thể hoá, ví dụ như hình long phượng hay hổ báo, nhìn vào sẽ nhận ra ngay. Nhưng hình xăm trên cánh tay nữ nhân kia lại rất kỳ lạ.

Ngộ Quân Diễm đứng dậy, đi đến bên người nữ nhân, tỉ mỉ quan sát hình xăm nhỏ màu xanh trên cánh tay ả. Đầu tiên, có thể khẳng định đây không phải hình ảnh tượng trưng gì cả, nhưng rốt cuộc là hình gì, Ngộ Quân Diễm xem một hồi vẫn không thể nhận ra, có vẻ như là hình lá cờ, cũng giống như hình lưỡi hái. Cảm giác rất quen mắt lại nghĩ không ra khiến Ngộ Quân Diễm khó chịu.

“Kỳ lạ, rốt cuộc là đã nhìn thấy ở đâu?” Ngộ Quân Diễm lầm bầm, “Sao lại nghĩ không ra?”

“Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.” Tô Ngọc Hành đi tới, kéo Ngộ Quân Diễm đang ngồi xổm dưới đất lên, “Đứa nhỏ trong bụng ngươi nhiều tháng rồi, không nên động một chút là ngồi xổm xuống như vậy. Về phần hình xăm này rốt cuộc từng xuất hiện ở chỗ nào, hiện tại cũng không cần để tâm. Đợi đến khi ta giải được độc cho tộc trưởng Đồ Lộ, chúng ta sẽ rời khỏi đây, tìm một chỗ yên tĩnh chờ ngươi sinh, đến khi ngươi bình an sinh đứa nhỏ trong bụng ra, chúng ta điều tra lai lịch của hình xăm này cũng không muộn.”

“Ừ…” Ngộ Quân Diễm gật đầu, vẻ mặt vẫn vô cùng lo lắng, “Ngọc Hành, ta có một dự cảm không lành, giống như sắp sửa phát sinh chuyện gì đó rất không tốt.”

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Tô Ngọc Hành cười, vỗ vai Ngộ Quân Diễm, “Mấy chuyện không tốt chúng ta gặp không phải đều được giải quyết rồi sao? Mà dù có gặp chuyện gì nữa, hai chúng ta cũng có thể cùng nhau giải quyết.”

Nghe Tô Ngọc Hành nói vậy, tâm tình của Ngộ Quân Diễm cũng được buông lỏng, nghĩ mình chinh chiến sa trường nhiều năm, rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc vô số lần, không phải đều bình an vượt qua hay sao, hôm nay lại lo lắng nhiều như vậy.

“Có lẽ là đứa nhỏ nhiều tháng, tính tình thay đổi.” Ngộ Quân Diễm tự giễu cười, ném chuyện con nhện ra sau đầu, cùng Tô Ngọc Hành lên giường nghỉ ngơi.

Sang hôm sau, Tô Ngọc Hành giao hoàn hồn đan và nữ nhân vẫn còn hôn mê cho Anh Ba, đồng thời bắt tay vào điều chế thuốc giải cho tộc trưởng. Nữ nhân kia đúng là không lừa y, thuốc giải rất có hiệu quả, sau ba, bốn ngày, độc trên người tộc trưởng đã giải được hơn nửa, cổ độc trong hộp phấn như bị trúng gió mà chết. Sau khi tộc trưởng tỉnh táo lại, hoàn toàn không nhớ chút gì về những việc mình đã làm trước đó, thậm chí không nhớ việc mình đã xử chết thê tử kết tóc, còn phong một nữ nhân không rõ lai lịch lên làm tộc trưởng phu nhân. Đương nhiên, tộc trưởng quy kết kẻ đầu sỏ gây ra hết thảy chuyện này là Đại Hãn, quyết định hợp tác tộc Nha Sơn – nguyên tộc của tộc trưởng phu nhân đã qua đời, cùng tạo phản, ý đồ lật đổ Đại Hãn. Trên thảo nguyên, chưa từng tồn tại thứ gọi là huyết mạch, thừa kế, chỉ có kẻ thắng làm vua.

Mọi chuyện đều diễn tiến theo kế hoạch của Ngộ Quân Diễm, tiếp theo chính là chờ nội bộ Tây Ngõa ngao cò tranh nhau, bọn hắn ngồi đó hưởng ngư ông đắc lợi

Tô Ngọc Hành cho rằng đến thời điểm bọn y rời đi rồi. Lúc giã từ, Anh Ba đưa cho y số tiền đủ để mở một hiệu thuốc, Tô Ngọc Hành liên tục lắc đầu: “Không cần nhiều như vậy.”

“Ngươi nhận lấy số tiền này.” Anh Ba nhìn Tô Ngọc Hành, ánh mắt của hắn rất sáng, tựa như ngôi sao trên bầu trời đêm, “Ta muốn giao dịch với ngươi.”

“Giao dịch?” Tô Ngọc Hành tò mò nhìn Anh Ba, với địa vị thiếu chủ tộc Đồ Lộ của hắn, ở trên thảo nguyên cũng được xem là một tiểu Bá Vương, lại muốn giao dịch gì với đại phu tay trắng như y đây.

“Thảo nguyên thiếu dược liệu, con người lẫn gia súc đều rất dễ bị bệnh.” Trong giọng nói của Anh Ba ẩn chứa đau thương. Hắn còn trẻ nhưng đã tận mắt chứng kiến rất nhiều sinh mệnh bị bệnh tật cướp đi. Những người già trong tộc quy cho là bị thần linh trừng phạt hay đó là vận mệnh của con người, chỉ cần bọn họ tin tưởng vào thần, tuyệt đối thành kính với thần, thần sẽ bảo vệ bọn họ không bị bệnh tật. Nhưng Anh Ba lại không nghĩ gì vậy. Cứu người trước giờ chưa bao giờ là thần linh, mà là đại phu và thuốc. Thần Mặt trời cho bọn hắn sức mạnh cường tráng, nhưng không phải việc gì cũng trông mong thần che chở. Đó không phải thành kính mà là ngu muội. Tô Ngọc Hành đến, khiến Anh Ba cảm thấy mình được thần linh chỉ điểm, thảo nguyên cần đại phu, cần dược liệu, có như vậy người trong tộc mới càng khỏe mạnh, mới sống càng lâu.

“Ngươi bán thuốc chính là muốn kiếm tiền. Ta cho ngươi tiền, ngươi bán dược liệu của ngươi cho ta, như vậy đối với chúng ta đều có lợi!”

Tô Ngọc Hành đột nhiên rất muốn gọi Ngộ Quân Diễm tới nghe, người Tây Ngõa hiểm ác chỉ biết chém giết, cướp đoạt trong mắt hắn cũng là người biết giao dịch, biết hợp tác. Nếu như có thể biến sự hợp tác giữa hai người phát triển thành sự hợp tác giữa hai quốc gia, chinh chiến kéo dài mấy chục năm giữa Nguyên Quốc và Tây Ngõa biết đâu sẽ có thể chấm dứt.

Tô Ngọc Hành cười gật đầu: “Được, điều kiện đôi bên có lợi như vậy, ta không có lý do gì không đồng ý.”

“Ừ!” Anh Ba nở nụ cười mừng rỡ, trong mắt lại thoáng hiện vẻ giảo hoạt. Ngay khi Tô Ngọc Hành đang cố nắm bắt mục đích sau nụ cười giảo hoạt kia của hắn, Anh Ba đã giơ một bát sữa ngựa lên trước mặt Tô Ngọc Hành, sau đó quỳ xuống.

“Ngươi làm gì vậy?” Tô Ngọc Hành lui về phía sau một bước, không biết thiếu niên trước mặt này có mưu mô gì.

“Không phải lúc Nguyên Quốc các người kính trà đều phải quỳ xuống hay sao? Lúc bái sư cũng vậy? Ta không có trà, đành phải dùng sữa ngựa thay thế. Sư phụ!”

“Này…” Tô Ngọc Hành dở khóc dở cười, không biết hắn nghe chuyện này ở đâu, dùng trà bái sư cũng không cần cung kính như vậy, lắc đầu nói, “Ngươi đứng lên trước đã.”

“Sư phụ không đồng ý, ta sẽ không đứng dậy!”

Anh Ba ăn vạ làm Tô Ngọc Hành buồn cười: “Ngươi học từ ai thế?”

Nhìn lông mi dài của Anh Ba chuyển động lên xuống, đôi mắt nhấp nháy nhìn mình, ánh mắt này khiến Tô Ngọc Hành nhớ tới nai con từng gặp lúc nhỏ, khôn ngoan, láu lỉnh, khiến người ta không thể từ chối.

“Được rồi, được rồi, ngươi đứng lên đi.” Tô Ngọc Hành vươn tay đỡ Anh Ba lên, “Ngươi đứng dậy ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ.”

“Thật tốt quá! Sư phụ!” Anh Ba vui mừng nói.

“Không cần gọi ta là sư phụ.” Tô Ngọc Hành lo lắng cách xưng hô này đến tai người khác sẽ gây ra phiền toái, nói với Anh Ba, “Ngươi cứ gọi ta là Tô tiên sinh như trước đây đi.” Sợ Anh Ba hiểu lầm, y giải thích thêm: “Ở Nguyên Quốc, chúng ta thường gọi thầy của mình là tiên sinh.”

“Vâng! Tiên sinh!” Anh Ba nghe lời đổi xưng hô.

Tô Ngọc Hành hỏi: “Ngươi muốn học y thuật của ta?”

“Không chỉ là y thuật.” Anh Ba trả lời, “Tiên sinh có rất nhiều điểm đáng để ta học hỏi! Chỉ có điều bây giờ phụ thân muốn hợp tác với tộc Nha Sơn đối kháng Đại Hãn, ta sợ không có nhiều thời gian theo ngài học tập.”

Tô Ngọc Hành thầm nghĩ hiện tại ta cũng không có thời gian dạy ngươi, lại tỏ vẻ như làm gương sáng cho người nói: “Không cần vội, còn nhiều thời gian, sau này còn rất nhiều thời gian.”

Tô Ngọc Hành an ủi Anh Ba mấy câu, được hắn lưu luyến tiễn về. Lúc trở lại trướng bồng, thấy Ngộ Quân Diễm đã thu dọn hành lý xong xuôi.

“Sao giờ mới quay về?” Ngộ Quân Diễm thấy Tô Ngọc Hành vào trướng, đi ra đón, “Thiếu chủ Đồ Lộ không làm khó ngươi chứ?”

“Không, rất thuận lợi.” Tô Ngọc Hành nói, “Chúng ta lập tức khởi hành.”

Trên thảo nguyên hoang vu, Tô Ngọc Hành và Ngộ Quân Diễm ngồi trên xe ngựa Anh Ba đã chuẩn bị cho, chậm rãi đi về phía trước. Càng ngày Ngộ Quân Diễm càng thích ngủ, nằm trong xe ngựa xóc nảy mơ màng. Tô Ngọc Hành ngồi bên ngoài đánh xe, xa xa nhìn thấy một chiếc xe ngựa có vẻ như là chở hàng đi tới chỗ mình. Khi tới gần, một mùi hương sộc vào mũi y.

Vận chuyển hương liệu? Tô Ngọc Hành thầm nghĩ, nhưng nữ nhân trên thảo nguyên ít dùng hương liệu, bọn họ vận chuyển cho ai?

Tô Ngọc Hành đang nghĩ ngợi, chợt nghe Ngộ Quân Diễm ngủ say trong xe ngựa đột nhiên nói to: “Ta nhớ ra rồi!”

Tô Ngọc Hành hoảng hốt, vội dừng ngựa, chui vào trong xe, thấy Ngộ Quân Diễm nắm góc chăn mỏng, thái dương đổ mồ hôi, vội vàng hỏi: “Quân Diễm, ngươi làm sao vậy? Ngươi vừa mới nói… nhớ ra chuyện gì?”

“Ta nhớ ra rồi…” Ánh mắt Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành có chút bối rối, “Ta nhớ ra đã nhìn thấy hình xăm kia ở đâu rồi. Ta từng nhìn thấy trên cánh tay của đại tẩu cũng có hình xăm giống của nữ nhân kia như đúc, nghe nói đó là ký hiệu của Thanh Y hội.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.