Nam Phi

Chương 121




Anh Ba nhận lấy nhánh cây Tô Ngọc Hành đưa cho, nghe theo lời y, sai người may một túi thơm, nhét nhánh cây vào trong túi. Mà Tô Ngọc Hành quay về chỗ nghỉ của mình, trong lòng cũng có tính toán riêng.

“Về rồi à?” Ngộ Quân Diễm ngồi trên giường, trông thấy Tô Ngọc Hành đi vào, đứng dậy đón.

“Sao còn chưa ngủ?” Tô Ngọc Hành cau mày, đau lòng trách cứ, “Không phải ta đã nói ngươi đi nghỉ sớm rồi sao?”

“Thảo nguyên lạnh quá, không có ngươi bên cạnh ủ ấm, ta không ngủ được.” Ngộ Quân Diễm thuận miệng nói, cũng không xem là nói dối, đưa tay lấy lá dính trên tóc Tô Ngọc Hành xuống, hỏi, “Thăm dò tình hình thế nào?”

“Cơ bản có thể khẳng định tộc trưởng Đồ Lộ bị trúng cổ thuật.” Tô Ngọc Hành trả lời, “Ta ngửi thấy hương hoa khác thường ở quanh trướng của ông ta. Nếu như ta đoán không sai, Tô Quả đã cho tộc trưởng Đồ Lộ Tộc hít lãnh hương tán.”

“Ta từng nghe nói đến loại thuốc này.” Ngộ Quân Diễm nói, “Nghe nói rất có hiệu quả trong việc khống chế thần trí con người. Ở Nguyên Quốc, từng có rất nhiều quan lại quyền quý dùng loại thuốc này để khống chế binh sĩ dưới tay sống chết vì mình, để họ không bao giờ phản bội, bán mạng cho mình. Nhưng loại thuốc này đã bị cấm từ lâu. Quân chủ Tây Ngõa điều chế bằng cách nào?”

“Tục ngữ có câu, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.” Tô Ngọc Hành nói, “Chỉ cần bọn họ ra giá phù hợp, lấy được phương thuốc kia có gì là khó.”

Ngộ Quân Diễm hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Tô Ngọc Hành trả lời: “Ta đã đưa gốc cam thảo cho Anh Ba, nói hắn may một túi hương, đặt cam thảo vào bên trong, đưa cho tộc trưởng Đồ Lộ. Mùi thuốc đông y trong túi hương có thể che giấu mùi cam thảo, không để bị phát hiện. Mấy ngày nữa ta sẽ nói hắn dùng lý do đổi hương liệu để lấy túi hương về, đến lúc đó, chỉ cần nhìn màu sắc gốc cam thảo, ta có thể biết được tộc trưởng Đồ Lộ trúng độc ở mức độ nào.”

“Xem ra thiếu chủ tộc Đồ Lộ rất nghe lời ngươi.” Ngộ Quân Diễm nói, “Kỹ năng dỗ dành người khác của Tô công tử thật đúng là không tầm thường.”

Tô Ngọc Hành nghe xong đau khổ kêu oan: “Ta lừa gạt người bao giờ?”

“Sao không?” Ngộ Quân Diễm nhíu mày, “Từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi đã gạt ta rồi, còn giả ngây giả dại trước mặt ta.”

“Khi đó ta là bất đắc dĩ.” Tô Ngọc Hành cười nói, “Lúc ấy ta hiểu không rõ lai lịch của ngươi, không biết có thể tin tưởng ngươi hay không, đương nhiên không dám bày ra bộ mặt thật của mình.”

“Ồ? Nói vậy bây giờ ngươi đã dám bày bộ mặt thật với ta rồi hả?”

“Đương nhiên.” Tô Ngọc Hành bước tới gần, tay từ eo chậm rãi lướt xuống mông Ngộ Quân Diễm, bóp một cái, cợt nhả nói, “Ngươi cảm thấy bây giờ ta đối với ngươi còn chưa đủ thật sao?”

“Thật, rất thật!” Ngộ Quân Diễm vội gạt tay y ra, “Bây giờ ngươi thật sự là mặt người dạ thú.”

“Ha ha…” Tô Ngọc Hành cười to, ghé sát tai Ngộ Quân Diễm nói, “Phu nhân quá khen.”

Dứt lời Tô Ngọc Hành vung tay áo, một trận gió phóng từ trong ống tay áo ra làm tắt nến. Trong bóng đêm, y đỡ Ngộ Quân Diễm nằm xuống giường, ngón tay gảy nhẹ, một loạt nút áo của Ngộ Quân Diễm đều bị y cởi ra.

“Ngươi làm gì thế?”

“Ngủ, không cởi quần áo thì ngủ thế nào?” Tô Ngọc Hành nói xong, nhẹ cắn lên bụng cao ngất của Ngộ Quân Diễm một cái.

“Ngủ còn cắn người sao?” Ngộ Quân Diễm đưa tay búng trán Tô Ngọc Hành, “Bụng ta không phải chỗ để ngươi mài răng.”

“Bảo bối, con xem, phụ vương của con bắt nạt ta…” Tô Ngọc Hành dán mặt lên bụng Ngộ Quân Diễm, vừa cọ vừa uất ức nói, “Con có nghe thấy không, hắn vừa đánh ta…”

Ngộ Quân Diễm bị giọng điệu cáo trạng của y chọc cho dở khóc dở cười: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn kể khổ với trẻ nhỏ, có biết xấu hổ không hả? Huống hồ ngươi nói với con, con không nghe được, cũng không nhìn thấy, có ích lợi gì đâu?”

Tô Ngọc Hành phản bác: “Con không nhìn thấy thật, nhưng không phải là không nghe thấy. Nếu như ngày ngày ta đều nói với con, đến khi con chào đời, sẽ có ấn tượng với lời nói của ta… Ui!”

Tô Ngọc Hành còn chưa nói hết, lại bị Ngộ Quân Diễm búng trán một cái: “Nếu vậy ta càng không thể để ngươi nói bậy, nếu không khi sinh ra, con sẽ cho rằng phụ vương của nó là người xấu thì phải làm sao?”

“Ha ha…” Tô Ngọc Hành cười hôn lên gò má của Ngộ Quân Diễm, “Quân Diễm ơi Quân Diễm, ngươi thật sự khiến người ta yêu chết đi được.”

Lúc này Ngộ Quân Diễm mới hiểu ra mình bị y trêu chọc, lập tức tung chân. Cũng may Tô Ngọc Hành linh hoạt, mới thoát khỏi kết cục bị đá xuống giường.

“Nhưng mà nói thật…” Tô Ngọc Hành nằm xuống bên cạnh Ngộ Quân Diễm, “Ta cảm thấy thiếu chủ tộc Đồ Lộ không bài xích người Nguyên Quốc chúng ta.”

“Hắn đương nhiên không bài xích.” Ngộ Quân Diễm cười lạnh nói, “Chúng như hổ đói rình mồi, mong ngóng ngày thu lấy lãnh thổ Nguyên Quốc.”

“Ta không có ý này.” Tô Ngọc Hành giải thích, “Thật ra ta cảm thấy phần lớn người Tây Ngõa cũng không muốn chiến tranh, bọn họ xâm lược biên cảnh đơn giản bởi vì trên thảo nguyên lương thảo không đủ, sinh tồn bức bách, nếu như…”

“Ngọc Hành!” Ngộ Quân Diễm quay sang nhìn Tô Ngọc Hành, ánh mắt sáng quắc lộ ra lạnh lẽo, “Ta không biết thiếu chủ Đồ Lộ đã nói với ngươi những gì khiến ngươi có suy nghĩ nực cười như vậy, nhưng ta hi vọng dù cho hắn nói gì, ngươi cũng không nên tin tưởng. Ta đã giao chiến với chúng nhiều năm, hiểu rõ Tây Ngõa tàn bạo khát máu thế nào, tuyệt đối không nên bị lời ngon tiếng ngọt của chúng mê hoặc. Đối với đám người đó, muốn ngăn cản bọn họ xâm lược lãnh thổ của Nguyên Quốc, chỉ có một cách, chính là giết!”

Ngộ Quân Diễm từng tận mắt nhìn thấy tướng sĩ thân tín của mình bị chết thế nào dưới tay kỵ binh Tây Ngõa, bị lưỡi đao sắc bén cắt đứt yết hầu thế nào, bị gót sắt giẫm nát bụng ra sao. Nói hắn tin tưởng lời người Tây Ngõa, tuyệt đối không thể nào. Cho nên Tô Ngọc Hành không nói thêm gì nữa, y nhẹ nhàng kéo chăn cho Ngộ Quân Diễm, nhẹ hôn lên thái dương của hắn: “Ta biết rồi, yên tâm, ngủ đi.”

Tô Ngọc Hành ôm lấy Ngộ Quân Diễm, nhắm mắt, lại không hề buồn ngủ. Nguyên Quốc và Tây Ngõa thật sự không thể chung sống hoà bình sao? Tiếp tục giao chiến, đối với cuộc sống của những người dân ở biên giới rõ ràng là kiếp nạn. Hơn nữa, một khi hai nước giao chiến, khó tránh khỏi sẽ có chết chóc, thời gian càng dài, số người chết càng nhiều, đến lúc đó nam nhân bị ép phải rời xa gia đình của mình, bị buộc phải nhập ngũ, mà những người đó, có bao nhiêu người một khi rời đi sẽ không thể trở về…

Tô Ngọc Hành càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng rối rắm, tựa như cuộn chỉ gai bị rối, không thể tìm được đầu mối.

Chẳng lẽ Nguyên Quốc và Tây Ngõa thật sự không thể hợp tác? Thật sự phải mãi mãi là kẻ thù? Nghĩ đến thái độ kiên quyết của Ngộ Quân Diễm, Tô Ngọc Hành cảm thấy muốn thuyết phục được hắn, sợ rằng hi vọng không lớn. Nhưng thái độ của Anh Ba và phụ thân của hắn cho y hy vọng. Chỉ tiếc bọn họ chỉ là đại diện của một tộc, nếu như bọn họ có thể đại diện cho Tây Ngõa, có lẽ sự tình có thể thay đổi.

Nghĩ vậy, một kế hoạch dần hình thành trong đầu Tô Ngọc Hành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.