Nam Phi

Chương 111




Lời của Vương Sùng khiến Ngộ Quân Khiêm tâm phiền ý loạn, đến khi trở lại tẩm cung cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn chậu sen Tịnh Đế trên bệ cửa sổ.

“Hoàng thượng sao thế?” Hoa Vũ Tiên thấy Ngộ Quân Khiêm mặt mày trắng bệch, đi tới hỏi, “Hoàng thượng không khỏe sao? Có cần mời ngự y tới không?”

“Trẫm không sao.” Ngộ Quân Khiêm bóp huyệt Thái Dương của mình, “Chỉ là có chút mệt mỏi, nàng bóp đầu cho trẫm đi.”

Hoa Vũ Tiên nghe vậy thì bước tới, lực tay vừa phải ấn lên huyệt vị của Ngộ Quân Khiêm, hồi lâu, Ngộ Quân Khiêm phiền muộn nói: “Tiền tuyến truyền tin về, nói Phúc vương bị kỵ binh Tây Ngõa đả thương.”

“Thật sao? Vết thương có nghiêm trọng không?” Hoa Vũ Tiên hỏi, “Có cần phái binh trợ giúp?”

“Trẫm vốn cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều…”

“Chỉ có điều?” Hoa Vũ Tiên nghe ra câu nói của Ngộ Quân Khiêm có hàm ý khác, “Hoàng thượng còn cố kỵ điều gì?”

Ngộ Quân Khiêm nói lại những lời của Vương Sùng cho Hoa Vũ Tiên nghe. Nàng nghe xong thì trầm mặc hồi lâu, nhìn Ngộ Quân Khiêm bằng ánh mắt lạ lẫm. Đây là Ngộ Quân Khiêm mà nàng biết sao? Là người khiến nàng cam tâm tình nguyện từ bỏ cuộc sống giang hồ tự do tự tại, vào sống trong Hoàng cung mà mỗi câu nói, mỗi bước đi đều phải dè chừng, cẩn thận sao? Năm đó Hoa Vũ Tiên xưng danh đệ nhất mỹ nhân võ lâm, từng khiến vô số hiệp khách quỳ gối trước váy đào, vậy mà nàng chỉ chung tình với người trong triều đình là Ngộ Quân Khiêm. Trong lòng nàng, Ngộ Quân Khiêm có khí phách phóng khoáng, cởi mở của người giang hồ, lại có nét tao nhã, lễ độ của người trong Hoàng thất. Quan trọng nhất, y là người trọng tình trọng nghĩa, là nam nhân đội trời đạp đất. Chính vì một người như vậy, Phi Hoa tiên tử mới mai danh ẩn tích khiến võ lâm kinh ngạc, trở thành một thứ phi thân phận thấp kém trong Vương phủ, ngày ngày bị người chỉ trỏ, bàn tán. Hoa Vũ Tiên tự thuyết phục mình phải thích ứng. Nàng cảm thấy được ở bên cạnh Ngộ Quân Khiêm, những chuyện này chẳng đáng là gì cả. Mà nay, Ngộ Quân Khiêm trở thành Hoàng đế, bản thân nàng cũng trở thành nữ nhân quyền lực nhất trong thiên hạ, nhưng Hoa Vũ Tiên lại cảm thấy, Ngộ Quân Khiêm mà nàng hiểu, mà nàng yêu như bị ai đó mang đi, càng ngày cách nàng càng xa.

“Sao thế? Có phải là nàng đang thất vọng về trẫm?” Ngộ Quân Khiêm thấy Hoa Vũ Tiên đột nhiên dừng tay, xoay người ôm lấy eo nhỏ của nhỏ, tựa đầu lên ngực nàng, thở dài nói, “Thật ra đâu chỉ có nàng, trẫm… cũng không thích mình như vậy. Dù sao đó cũng là huynh đệ ruột thịt cùng cha khác mẹ với trẫm. Chỉ là…”

“Chỉ là làm sao?”

“Lời Vương Sùng nói không phải không có lý. Từ xưa đến nay đúng là có rất nhiều Quân vương chết trong tay của chính huynh đệ ruột thịt, thậm chí là trong tay con ruột của mình. Trong Hoàng gia, không có huynh đệ phụ tử, chỉ có quân thần. Những lời này từ xưa đến nay đều là chân lý.”

“Hoàng thượng lo lắng Phúc vương sẽ gây bất lợi cho Người?”

“Có lẽ hiện giờ đệ ấy không nghĩ như vậy, nhưng… không thể bảo đảm sau này đệ ấy cũng không nghĩ. Huống hồ, hiện giờ trẫm nghe được trong triều có người nói bọn họ cảm thấy… Phúc vương xứng đáng ngồi lên ngôi vị Hoàng đế này hơn trẫm.”

“Đó chỉ là những lời người khác nói, Phúc vương đâu có nói thế. Không phải đoạn đường này đệ ấy vẫn luôn dốc sức phụ tá Hoàng thượng hay sao?” Hoa Vũ Tiên nói, “Tại sao Hoàng thượng lại vì những lời người khác nói mà nghi ngờ huynh đệ của mình chứ?”

Ngộ Quân Khiêm cười khổ: “Sợ là sợ lời người đáng sợ. Bên cạnh trẫm có một Vương Sùng nhắc nhở trẫm đề phòng Phúc vương, sợ rằng bên cạnh đệ ấy cũng có người đề xuất đệ ấy tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với trẫm. Lời qua tiếng lại, chuyện của hai người rồi sẽ có ngày trở thành cuộc tranh đấu giữa hai thế lực. Tình thế lúc đó, cả hai huynh đệ chúng ta đều không thể khống chế được.”

Thấy Hoa Vũ Tiên nghe xong nhưng vẫn tỏ vẻ không hiểu, Ngộ Quân Khiêm cười nói: “Sao thế? Nàng cảm thấy khó hiểu lắm sao?”

Hoa Vũ Tiên gật đầu: “Đúng là thiếp không thể hiểu được. Năm đó thiếp được nghĩa phụ nghĩa mẫu giải cứu khỏi kỹ viện, đến Thanh Y hội, bọn họ dạy thiếp võ công. Mỗi ngày đều phải luyện từ sáng sớm đến tối muộn, rất là vất vả. Lúc ấy thiếp không hiểu, tại sao phải luyện võ công đến thuần thục như vậy. Hoàng thượng có biết nghĩa phụ đã nói với thiếp thế nào không?”

Ngộ Quân Khiêm hỏi: “Nói thế nào?”

Hoa Vũ Tiên đáp: “Nghĩa phụ nói, võ công có giỏi, người trên giang hồ mới không dám bắt nạt con. Không chỉ là không dám bắt nạt con, mà khi người nhà của con, huynh đệ tỷ muội của con gặp nguy hiểm, con cũng có năng lực bảo vệ họ không bị tổn thương. Thiếp vẫn luôn ghi nhớ những lời này của nghĩa phụ. Từ đó trở đi, cho dù luyện công có vất vả cỡ nào, thiếp cũng không oán thán nửa lời. Bởi vì thiếp biết, thiếp học võ công không phải chỉ vì bản thân thiếp, mà còn vì người nhà của thiếp.”

Ngộ Quân Khiêm thì thào lặp lại: “Người nhà…”

Hoa Vũ Tiên nói: “Nghĩa phụ, nghĩa mẫu, và cả các ca ca hộ pháp trong Thanh Y hội đều là người của thiếp. Nếu có một ngày bọn họ bị uy hiếp, dù có phải mất mạng, thiếp cũng nhất định sẽ bảo vệ họ.”

Ngộ Quân Khiêm khẽ cười, vuốt ve gò má của Hoa Vũ Tiên, dù buộc dây lụa cũng không che mất đi khí khái giang hồ trên trán nàng: “Nàng có biết không? Bây giờ trẫm rất hối hận. Nếu sớm biết sẽ có những phiền não này, ban đầu trẫm nên ở rể Thanh Y hội.”

Hoa Vũ Tiên cười yếu ớt: “Hoàng thượng nói đùa.”

“Nàng về phòng chờ trẫm, trẫm ra ngoài một lát sẽ trở lại.”

“Đã muộn thế này mà vẫn còn chính sự phải xử lý sao?”

“Trẫm muốn đi truyền chỉ phái binh trợ giúp Phúc vương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.