Nam Phi

Chương 100




Đội ngũ của U vương đi từ đêm tối đến hừng đông, lại đi từ hừng đông đến khi trời tối. Chạng vạng, bọn họ hạ trại nghỉ ngơi.

Ngộ Quân Diễm sai nhũ mẫu bế Điềm Mộng tới, ở trong doanh trướng, hắn nhìn đôi mắt to sáng ngời của Điềm Mộng, cười trêu chọc con, “Điềm Mộng ngoan, cười với phụ vương một cái nào.”

Với tuổi của Điềm Mộng chưa thể nào hiểu được lời của Ngộ Quân Diễm, nhưng bé con lại như có linh cảm, nghe Ngộ Quân Diễm nói xong thì lập tức toét miệng, bật cười khanh khách.

“Điềm Mộng thật ngoan!” Ngộ Quân Diễm khen ngợi hôn lên mặt con bé, “Cười cái nữa nào.”

Điềm Mộng vung múa cánh tay như thân trúc, cười không ngừng.

“Chuyện gì mà vui vẻ vậy?” Tô Ngọc Hành nhìn sang hỏi, “Điềm Mộng, nói cho phụ thân nghe nào.”

Điềm Mộng khoa chân múa tay bật cười vui vẻ, nói ê a mấy tiếng mà chỉ bé con mới hiểu.

“Thật đáng yêu.” Ngộ Quân Diễm cười nói, “Mềm mềm như cục gạo nếp.”

Tô Ngọc Hành cười nói: “Nghe ngươi nói như vậy, thật muốn cắn một miếng.”

Lúc này, bên ngoài doanh trướng vang lên tiếng của Chu Bân: “Vương gia, Vương phi, bữa tối tới.”

Hai người bên trong hoảng sợ, Ngộ Quân Diễm vội lấy tay che miệng Điềm Mộng lại, phòng ngừa Chu Bân bên ngoài nghe được tiếng cười của con bé.

Tô Ngọc Hành đi ra, nhận khay thức ăn trong tay Chu Bân, nói: “Ta mang vào là được rồi, ngươi lui ra đi.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Trước khi xoay người, Chu Bân nghi hoặc nhìn vào trong trướng, Tô Ngọc Hành căng thẳng. Cũng may hắn không hỏi gì mà rời đi. Tô Ngọc Hành bưng thức ăn đi vào, nhìn thấy Ngộ Quân Diễm như trút được gánh nặng mà ngồi thừ người trên giường, chỉ có Điềm Mộng trong ngực vẫn khoa chân múa tay vô tư cười vui vẻ.

“Cứ thế này không phải là cách.” Tô Ngọc Hành đặt khay thức ăn lên bàn, bất đắc dĩ nói, “Ta cảm thấy hình như Chu Bân đã phát hiện ra khác thường.”

Ngộ Quân Diễm đáp: “Tên đó rất cảnh giác, bị hắn phát hiện cũng không có gì là bất ngờ.”

“Sự tồn tại của Điềm Mộng… không giấu được bao lâu nữa.”

“Ta biết…”

“Quân Diễm, ngươi… có tính toán gì không?”

Ngộ Quân Diễm nghiêm mặt suy nghĩ một lúc, đáp: “Chờ thêm vài ngày, ta sẽ cho Điềm Mộng một danh phận.”

Tô Ngọc Hành mỉm cười gật đầu, bày bát đũa xong xuôi, nói: “Đói bụng chưa? Tới dùng cơm đi.”

Sau khi Ngộ Quân Diễm ngồi xuống, Tô Ngọc Hành gắp một miếng thịt kho tàu đặt vào trong bát của hắn, cười nói, “Ăn nhiều một chút.”

“Ừ, ngươi cũng vậy.” Ngộ Quân Diễm gắp thịt kho tàu lên, cắn một miếng nhỏ, lại chỉ nhai hai cái liền phun ra, nhíu mày nói: “Thịt này bị hỏng rồi? Sao có mùi ôi thiu thế này.”

“Thiu?” Tô Ngọc Hành gắp một miếng thịt khác dưới đĩa lên, cắn một miếng, nói, “Không thiu mà, vẫn thơm ngon đấy thôi.”

Ngộ Quân Diễm nhíu mày nói: “Sao ta lại ngửi thấy có mùi lạ? Mùi dầu mỡ thật khiến người ta buồn nôn.”

Ngộ Quân Diễm nói xong lại gắp một miếng rau, nhưng còn chưa đưa vào miệng, mới ngửi thấy mùi đã nhíu mày, ôm ngực nôn thốc nôn tháo.

“Quân Diễm!” Tô Ngọc Hành vội vàng đi sang nhẹ vỗ lưng hắn, “Rốt cuộc ngươi bị làm sao thế này?”

“Không biết…” Ngộ Quân Diễm vuốt ngực, cố gắng đè cảm giác buồn nôn xuống, chậm rãi mở miệng, “Thật ra ta cũng thấy đói bụng, nhưng vừa ngửi mùi thức ăn liền thấy buồn nôn…”

“Chuyện này…” Tô Ngọc Hành đảo tròn mắt, nói với Ngộ Quân Diễm, “Đưa tay qua đây, ta xem mạch cho ngươi.”

Ngộ Quân Diễm nghe lời Tô Ngọc Hành, đưa tay phải tới. Tô Ngọc Hành đặt ba ngón tay lên cổ tay hắn một lúc lâu, sau đó vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hắn, lại không nói lời nào.

“Sao thế?” Ngộ Quân Diễm nhận ra vẻ mặt Tô Ngọc Hành rất phức tạp, phức tạp đến mức khiến hắn không đoán ra được y đang suy nghĩ gì, “Có bệnh sao?”

Tô Ngọc Hành gật đầu: “Ngươi nói đúng một nửa.”

Ngộ Quân Diễm khó hiểu: “Có bệnh còn có thể nói đúng một nửa sao?”

“Ngươi không có bệnh, nhưng… có.”

“Không có bệnh thì ta có gì?”

Tô Ngọc Hành chỉ bụng của Ngộ Quân Diễm, lặp lại: “Ta nói ngươi… có.”

Ngộ Quân Diễm nhìn bụng mình, rồi quay phắt đầu nhìn Điềm Mộng đang nằm trên giường vui vẻ nằm lấy chân tự chơi một mình, không dám tin hỏi lại: “Ý ngươi muốn nói… ta mang thai?”

“Suỵt!” Tô Ngọc Hành vội che miệng Ngộ Quân Diễm lại, “Bên ngoài đầy tướng sĩ canh phòng, ngươi nói nhỏ thôi.”

“Sao có thể…” Ngộ Quân Diễm hạ thấp giọng hỏi, “Sao nhanh như vậy đã lại có?”

Tô Ngọc Hành nhún vai: “Sao ta biết được?”

“Sao ngươi lại không biết?” Ngộ Quân Diễm trừng Tô Ngọc Hành, “Nếu không có ngươi, ta có thể có sao? Bây giờ muốn quỵt nợ có phải không?”

Tô Ngọc Hành vội lắc đầu nói: “Không phải, không phải, ta tuyệt đối không có ý này.”

Ngộ Quân Diễm phiền muộn hừ một tiếng, rót một chén trà, uống xong, nói: “Ngươi bắt mạch lại lần nữa, xem có phải là nhầm lẫn không?”

Tô Ngọc Hành mở to đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt vô tội nhìn Ngộ Quân Diễm nói: “Ta là người kế thừa của Tô gia, nếu ngay cả hỷ mạch cũng chẩn sai thì sớm đã bị phụ thân đánh chết ở trước linh vị liệt tổ liệt tông rồi, cũng không gặp được ngươi nữa.”

Ngộ Quân Diễm ủ rũ cúi đầu: “Bây giờ phải làm sao đây? Còn chưa cho Điềm Mộng một danh phận, giờ lại thêm một đứa… Hơn nữa lúc này lại binh mã loạn lạc…”

Tô Ngọc Hành cũng thầm lo lắng, biết hai người lại có con, tuy trong lòng vui vẻ, nhưng lúc này bọn họ đang bắc thượng đánh Đế đô, vốn dĩ đã bôn ba mệt nhọc, Ngộ Quân Diễm lại thường phải mặc giáp xông pha, chuyện này đối với hắn và đứa nhỏ đều rất nguy hiểm. Nhưng trong lòng của Tô Ngọc Hành cũng vô cùng rõ ràng, Ngộ Quân Diễm cũng lo lắng chuyện này, vì vậy lúc này y cần hết sức giúp hắn thả lỏng, giảm bớt phiền muộn.

Tô Ngọc Hành nhẹ kéo Ngộ Quân Diễm vào trong ngực, an ủi: “Yên tâm, xe đến chân núi ắt có đường, hết thảy rồi sẽ tốt thôi. Ngươi quên ta đã nói gì với ngươi sao? Dù thế nào ta cũng sẽ ở bên cạnh, bảo vệ ngươi, sau này cũng sẽ bảo vệ ngươi và con.”

Ngộ Quân Diễm nở nụ cười an tâm, gật đầu nói: “Được, ta tin tưởng ngươi.”

Trong lúc hành quân, đồ ăn vốn chỉ là tạm bợ, cộng thêm Ngộ Quân Diễm không muốn ăn, nên gần như không động đến chút nào nữa. Tô Ngọc Hành thấy vậy, vội ăn cho xong, rồi đi tìm mấy dược liệu kích thích ăn uống cho Ngộ Quân Diễm. Lúc quay lại, trong doanh trướng trống không, đến cả Điềm Mộng trên giường cũng không thấy đâu nữa.

“Quân Diễm? Điềm Mộng?” Tô Ngọc Hành thắc mắc, ra ngoài hỏi đám thị vệ canh phòng bên ngoài, bọn họ đều tỏ vẻ không nhìn thấy.

Tô Ngọc Hành vội tới chỗ nhũ mẫu hỏi, nhưng trên đường đi lại tình cờ bắt gặp Ngộ Quân Diễm đang đứng ở một nơi trong quân doanh, tay bế Điềm Mộng, ngửa đầu ngắm trăng.

“Quân…” Tô Ngọc Hành vừa hô một tiếng, chợt phát hiện ra có người đã nhìn thấy Ngộ Quân Diễm trước mình.

“Nhị đệ?” Ngộ Quân Khiêm cùng với Vương phi Hoa Vũ Tiên đi ngang qua, trông thấy Ngộ Quân Diễm, hỏi, “Nhị đệ đang làm gì thế?”

“Ngắm trăng.” Ngộ Quân Diễm tựa hồ không chút bất ngờ trước tiếng gọi của Ngộ Quân Khiêm, cười nói, “Đại ca xem, trăng đêm nay vừa to vừa tròn, rất đẹp. Đại ca có muốn dừng chân, cùng đệ ngắm trăng không?”

Ngộ Quân Khiêm bước tới, trong ánh trăng sáng mờ nhận thấy trong ngực Ngộ Quân Diễm ôm gì đó, nhìn lại, không khỏi giật mình, trong ngực hắn là một đứa trẻ mới sinh.

“Nhị đệ, đứa nhỏ trong ngực đệ là của ai thế?”

“Của đệ.” Ngộ Quân Diễm cười trả lời.

“Ôi, nhị đệ trở thành phụ thân từ bao giờ thế? Sao không nói cho đại ca, đại tẩu một tiếng?” Hoa Vũ Tiên cười đi tới, nhìn một hồi, khen ngợi, “Khuôn mặt thật xinh đẹp. Mẫu thân đứa nhỏ là ai, nhị đệ dẫn tới để chúng ta được gặp.”

Ngộ Quân Diễm cười nói: “Đây là con của đệ và Vương phi.”

“Hả?” Lời của Ngộ Quân Diễm khiến Ngộ Quân Khiêm và Hoa Vũ Tiên đều giật mình.

Ngộ Quân Khiêm nghi hoặc hỏi: “Đệ muốn nói là… Tô vương phi?”

“Đúng vậy. Con bé là con của đệ và Tô Ngọc Hành.” Ngộ Quân Diễm nhìn vẻ kinh ngạc của hai người trước mặt, không chút hoang mang nói, “Đại ca cũng biết, ban đầu tên hôn quân kia gả Tô Ngọc Hành cho đệ làm phi, một trong những mục đích chính là để cho đệ không có con nối dõi. Nực cười thay, tầm mắt của hắn thật nông cạn. Tiên đế nhân hậu bác ái, coi thiên hạ Đại Nguyên là nhà, dân chúng Nguyên Quốc là con dân cũng là người nhà. Nếu đã là người nhà, trẻ nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa khắp nơi nhiều như thế, sao không thể có một đứa trẻ trở thành con nối dõi của đệ và Tô vương phi được chứ?”

Ngộ Quân Khiêm nói: “Nhị đệ nói… đứa nhỏ này là cô nhi?”

“Bây giờ con bé là trưởng nữ của đệ, tên Điềm Mộng.”

“Điềm Mộng… Tên rất hay.” Hoa Vũ Tiên cười nói, “Vậy đại tẩu chúc mừng nhị đệ có được thiên kim.”

Ngộ Quân Khiêm cũng gật đầu cười nói: “Ái phi nói không sai, nhị đệ có được hòn ngọc quý trên tay, thật đáng mừng.”

Dứt lời Ngộ Quân Khiêm đột nhiên ghé lại, nhỏ giọng nói: “Yên tâm, đại ca sẽ không để cho đệ không có người kế tục. Chờ ta đánh hạ Đế đô, nhất định sẽ tuyển cho đệ một vị tiểu thư khuê các làm phi.”

Ngộ Quân Diễm khẽ cười nói: “Trên đường chúng ta hành quân, Tô đại nhân vì người bệnh mà lao tâm lao lực, nếu phế bỏ vị trí Vương phi của con ông ấy, sợ rằng sẽ khiến đại thần trong triều bàn tán.”

“Tuy là như thế, nhưng…” Ngộ Quân Khiêm suy nghĩ một lúc, nói, “Có rồi! Đến lúc đó đại ca làm chủ nạp thêm vài người thiếp cho đệ, lại cho phép con của các nàng ấy làm con thừa tự của Tô vương phi. Như vậy đệ vừa có người nối dõi, đại thần trong triều cũng không có gì để dị nghị.”

Ngộ Quân Diễm thầm nghĩ không ổn, nên từ chối chuyện nạp thiếp thế nào, Ngộ Quân Khiêm đã vỗ vai hắn, tự tin cười nói: “Yên tâm, cứ tin tưởng đại ca! Đệ tiếp tục ngắm trăng, ta đi trước.”

“Cung kính tiễn đại ca, đại tẩu.”

Tô Ngọc Hành đợi Ngộ Quân Khiêm và Hoa Vũ Tiên đi xa đến không nhìn thấy bóng lưng nữa, mới chạy đến bên cạnh Ngộ Quân Diễm, hỏi: “Bọn họ vừa nói gì với ngươi thế?”

Ngộ Quân Diễm cười nói: “Đại ca muốn nạp thiếp cho ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.