Nam Phản Diện Không Để Ta Rời Nửa Bước

Chương 3: Đau lòng vì cậu ta




Mọi người trên bàn ăn đã đầy đủ, trò chuyện từ chủ đề này sang đề tài khác nhưng từ đầu đến cuối không hề có giọng nói của Đinh Tống.

"Thằng cả có vẻ gầy đi nhỉ chắc do công việc nhiều quá đúng không, nếu được như thằng út có vẻ cũng được lợi nha, mỗi ngày chỉ cần ở nhà chẳng phải lo cái gì khác nữa." Mợ hai nói. Sau khi nghe được lời đó có một số người cười thầm, thủ thỉ với nhau gì đó. Tôi nhìn qua vẻ mặt của Đinh Tống vẫn là ánh nhìn xa xăm vô cảm cứ như chẳng có việc gì liên quan đến mình.

Bữa ăn kết thúc khi mợ cả đặt muỗng nĩa xuống sau đó mỗi người lần lượt rời đi. Tôi cũng đưa cậu ấy về phòng, sau khi tôi đỡ cậu ấy lên giường: "Cảm ơn." Cậu ta nói. Điều đó khiến tôi rất bất ngờ nhưng rồi cũng chỉ cười rồi chúc cậu ta ngủ ngon kế tiếp rời đi.

Nơi dùng bữa của người làm trong nhà gần với gian cuối, tôi cũng sải bước đến đó để dùng bữa. Không biết có phải do hiệu ứng của tiểu thuyết hay không vì trong mắt tôi ai nấy cũng ưu nhìn. Còn có một số cô gái đến bắt chuyện rồi làm quen với tôi, cô bé tên Hà còn kể tuổi thơ của cậu út.

"Chị mới đến có lẽ chưa biết điều này. Cậu út bị liệt hai chân là do chơi với cậu cả, lúc cậu cả trở về cũng đầy vết thương nên mọi người quên mất còn có cậu út. Đen đủi thay trời hôm đó mưa thế là cậu út dầm mưa khiến viết thương có thể cứu chữa trở thành vô phương cứu chữa." Hà nói.

Nếu không phải là người xuyên không có lẽ tôi cũng sẽ tin câu chuyện này nhưng không ai biết là chân Đinh Tống đã đi được từ rất lâu chỉ có điều sẽ có vài hôm cơn đau sẽ tái phát: "Tội cậu út ghê, à tôi dùng xong bữa rồi nên lên nghỉ ngơi trước đây." Tôi nói. Tôi cất chén bát về một chỗ rồi về đi con đường cũ về phòng.

Trên con đường cây cối um tùm, có một người phụ nữ mặc chiếc váy tay phồng vừa bước chân ra khỏi xe ô tô. Trời tối khiến căn biệt thự trở nên rùng rợn, yên tĩnh. Bỗng nghe tiếng bức chân từ phía sau lưng, cô ta liền bỏ chạy thật nhanh rồi vấp ngã. Người phụ nữ sợ hãi bò lồm cồm dậy, nhìn xung quanh chợt thấy bóng đen trước mặt run rẫy mở miệng: "Thằng út, mày.. mày lừa chúng tao, mày đi.. d." Chưa dứt câu người phụ nữ đã bị bóp cổ đến chết.

Đinh Tống sau khi giếp chết mợ hai không vội vàng rời đi mà vác thi thể lên lưng đến trước cây cổ thụ. Lấy sợi dây thừng đã được chuẩn bị từ trước buộc vào cổ của thi thể, vứt đầu dây khác lên thân cây rồi từ từ kéo lên nhằm để ngụy tạo thành một vụ tự tử, làm xong hết rồi mới trở về phòng.

Tôi đang ngồi đọc sách trong phòng liền nghe tiếng cạch mở của từ căn phòng bên kia liền đoán được có lẽ hồi đầu của câu chuyện vừa mới bắt đầu. Tôi gấp cuốn sách lại tiến qua giường ngủ. Chợp mắt chưa được bao lâu tôi nghe được tiếng vỡ của ly thủy tinh, trong lòng không khỏi lo lắng liền chạy qua bên căn phòng kế bên. Tôi đứng trước cánh cửa rồi gõ nhưng không có tiếng đáp lại.

"Cậu út cậu không sao chứ, tôi vào giúp cậu nhé.. Cậu không đáp lại có nghĩa là đồng ý rồi nhé." Tôi nói. Mở cửa ra là hình ảnh khiến tôi đau lòng đến mãi sau này cũng không thể quên được.

Hai chân của cậu ta quỳ trên những mãnh thủy tinh, khuôn mặt nhăn lại vì đau, hai tay không ngừng run rẩy còn luôn miệng xin lỗi cái gì đó. Máu đỏ chảy ra trên sàn nhà lạnh buốt, tôi đóng cảnh cửa lại rồi chạy lại luồn tay qua vai đỡ cậu ấy: "Không sao rồi, từ bây giờ sẽ không sao cả, bình tình, nào ngồi lên giường tôi giúp cậu xử lí vết thương." Tôi an ủi cậu ấy. Chạy lại lấy hộp cứu thương vô tình dẫm phải mảnh thủy tinh nhỏ nhưng tôi như không có cảm giác gì hết. Cậu ấy rất gầy, chân dài nhưng lại như da bọc xương máu tươi không ngừng nhỏ xuống. Lấy bông gạt thấm máu sau đó là rửa lại bằng nước muối, may mắn là vết thương không sâu lắm chỉ cần vệ sinh đầy đủ rồi lấy băng cuốn lại là được.

Bỗng trên tóc tôi có cảm giác có gì đó nhỏ xuống, tôi ngước lên chết lặng vài giây. Cậu ta khóc, ánh trăng lọt qua khe cửa sổ khiến những giọt nước mắt của cậu ta trở nên lấp lánh tựa như chứa những giọt ấm ức, đau khổ của cậu ta bao năm qua.

"Được rồi không sao cả, khóc đi, ấm ức cho cậu rồi." Tôi nói. Tôi ôm cậu ta đang ngồi trên giường vào lòng, vỗ nhẹ nhàng vào sau lưng cậu ta. Tiếng khóc thút thít bên tai, trên vai không ngừng chảy xuống những giọt nước mắt. Tôi không giỏi an ủi người khác bằng những ngôn từ ngọt ngào thế là bắt đầu kể những chuyện lúc bé cho cậu ta nghe.

"Cậu biết không, lúc nhỏ trong xóm tôi, nhà nào cũng dán một tấm bảng cấm Tô Chu Sa đến chơi vì tôi quá phá phách. Lúc thì dẫn đám con nít đi đánh nhau rồi đến trêu chó. Có một hôm, tôi với đám trong xóm đến nhà bà Nghị trưởng thôn, nhà bà ta có một con chó vàng rất to nhưng mặt nó buồn cười lắm. Thế là chúng tôi không chịu được mà lấy cái que dài ơi là dài chọc vào người nó còn có đứa nói" Đố mày đến đây mà bắt nè. "Ai dè con chó đó không bị xích mà trái lại rất thông minh thế là chạy theo dí chúng tôi quá trời, có đứa còn bị cắn vào mông luôn đó." Tôi kể. Mặc dù chẳng phải chuyện buồn cười gì nhưng cậu ta ở trong vòng tay của tôi rất ngoan ngoãn chẳng khóc nữa chỉ còn đọng lại vài tiếng nấc. Vuốt lưng của cậu ta vài cái nữa rồi buôn cậu ta ra, bây giờ ánh mắt của cậu ta đang nhìn vào tôi.

Lần đầu được một người đẹp trai như vậy nhìn, tôi có chút ngại ngùng liền quay qua thu dọn những mảnh thủy tinh. Cảm nhận được ánh mắt của người kia vẫn dõi theo mình, tôi nghĩ là cậu ta chắc hẳn đã mệt rồi thu dọn xong liền chạy đến đỡ cậu ta nằm xuống: "Ngủ ngon cậu út." Tôi nói.

Về phòng tôi mới nhớ đến vết thương của mình khi nãy nhìn xuống chân thì ra lý do của cậu ấy nãy giờ nhìn tôi là vì chân đã chảy máu. Nhắm mắt nằm xuống giường tôi lại vô thức nhớ đến gương mặt của cậu ta lúc nãy. Tôi có cảm giác đêm này có vẻ như rất dài.

Sáng sớm tôi tỉnh dậy lúc năm giờ, như lịch trình mà đi đến nơi để ăn uống của người làm. Vừa thấy tôi, con bé Hà liền chạy lại háo hức: "Chị Sa chị biết gì không, em nghe nói sắp tới sẽ có người quản gia mới thay cho ông Bình đó." Hà nói. Chưa nói dứt câu liền có tiếng hét từ ngoài, người cắt vườn chạy vào hốt hoảng: "Mợ.. mợ hai treo cổ chết rồi mọi người." Ông ta nói.

Sau khi hay tin tất cả người làm đều đi báo cho các thành viên trong nhà. Tôi cũng tiến tới phòng cậu út mà gõ cửa: "Cậu út ơi, cậu dậy chưa, tôi có chuyện quan trọng cần nói." Tôi nói. Đứng ngoài cửa một lúc thì có giọng nói từ trong vọng lại: "Vào đi." Cậu nói. Mở cửa tôi thấy từ bao giờ cậu ta đã thay một bộ đồ khác, gương mặt cũng đã nhìn tươi tỉnh hơn so với lúc tối: "Cậu út, mợ hai được phát hiện treo cỗ tự vẫn sáng nay rồi ạ." Tôi nói.

Mặc dù tôi và cậu ta đều biết là mợ hai đã chết nhưng tôi vẫn phải đưa cậu ta đến trước nơi mà mợ hai bị treo cổ. Khuôn mặt không một chút tia máu của mợ hai tiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều phải chết lặng. Tôi và cậu út đến sau cùng, lúc đến tôi thấy phu nhân đang nói gì đó với quản gia: "Chuyện này không thể để người ngoài biết được, thi thể của mợ Hai hãy chôn phía sau nhà. Tất cả người làm trong nhà nghe đây chuyện này không thể để lọt ra ngoài nếu để người ngoài biết được thì tính mạng của mọi người tôi cũng không chắc. Được rồi giải tán." Lời nói của phu nhân cất ra ai nấy đều phải sợ hãi.

Tôi nhớ đến mối quan hệ không đúng đắn của cậu cả với mợ hai, liền không nhịn được mà quay qua nhìn cậu cả. Khuôn mặt của anh ta đanh lại, hai cánh mày nhăn nhưng không đến nỗi là tuyệt vọng. Có lẽ mợ hai và anh ta chỉ là mối quan hệ thể xác chứ trái tim vốn chẳng có nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.