Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 384: Em nuôi anh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Ngọc không hề đánh giá thấp uy lực của ma lạt thang, đây là món ăn vô cùng thịnh hành sau này.

Năm 83 khẩu vị đơn điệu, bỗng nhiên ăn được ma lạt thang, điều này đối với họ mà nói quả thực là bùng nổ vị giác, quá k1ch thích.

Ngày mai cô định làm nhiều một chút, khoảng hai trăm bát.

Phó Cầm Duy chỉ cảm thấy Lục Ngọc nói tới mở tiệm liền rất vui.

Phó Cầm Duy nói: “Anh định đầu tư thêm một xưởng nữa!”

Lục Ngọc đột nhiên bị lời của Phó Cầm Duy thu hút: “Hả?”

Phó Cầm Duy nói: “Dạo gần đây một số xưởng kinh doanh không tốt, sắp đóng cửa rồi, tìm người tiếp quản khắp nơi. Có một xưởng bánh mì, anh cảm thấy được.”

Sở dĩ xưởng bánh mì đó đóng cửa chính là không có đường tiêu thụ, bây giờ xưởng cổ vịt của họ đã làm tới quy mô như bây giờ, cửa hàng các tỉnh đều quen biết, đây chính là tài nguyên lớn nhất của anh.

Đương nhiên anh cũng không quên dẫn Lưu Bàng cùng đi khảo sát! Có tiền cùng nhau kiếm. Bây giờ xưởng cổ vịt dần đi vào chính quy, anh cũng có một số tinh lực làm cái khác.

“Có khả năng sẽ lỗ, nhưng anh vẫn muốn thử xem sao.” Dã tâm của Phó Cầm Duy đã hoàn toàn được khơi dậy. So ra, Lưu Bàng ngược lại đã bảo thủ, từ chối kiến nghị của anh.

Lục Ngọc nói: “Không sao, nếu anh lỗ, em nuôi anh.”

Lục Ngọc nói rất hùng hồn, Phó Cầm Duy nghe xong liền cảm thấy ấm áp trong lòng: “Được! Vậy để báo đáp, anh nên bỏ ra gì đây?”

Nói lời này liền bắt đầu hôn Lục Ngọc.

Khiến má của Lục Ngọc càng đỏ: “Anh không được làm bậy.” Ngữ khí lại có hơi yếu.

Phó Cầm Duy cười đến hớn hở, nếu để cấp dưới của anh nhìn thấy nhất định sẽ kinh hồn bạt vía.

Ai có thể ngờ được người tim lạnh vô tình như Phó Cầm Duy thế mà cũng sẽ cười dịu dàng như thế này.

- - Ma lạt thang hot lên rồi.

Đây đều là chuyện nằm trong dự liệu của Lục Ngọc, dù sao ma lạt thang cũng rất thịnh hành sau này.

Nhưng Lục Ngọc không ngờ, trưa ngày hôm sau, người xếp hàng ăn ma lạt thang có thể dài hơn mười mét.

Lục Ngọc đã thuê ba dì, vốn cho rằng dư sức làm, nhưng lúc thật sự bận, ba dì cũng có hơi luống cuống tay chân.

Không ngừng thêm rau, rửa rau, rửa bát.

Vừa tới trưa, phần lớn công nhân ở xưởng gang thép đều đi ra, người hôm qua ăn được đều nói ngon, người chưa ăn được đều muốn tới nếm thử, lần này hay rồi, toàn bộ chen chúc ở đây.

Cũng có người nhận ra Lục Ngọc, nói: “Đây không phải là người bán lòng heo trước kia sao? Cô ấy làm gì cũng ngon!”

Người xung quanh nhìn trước nhìn sau, toàn là người quen, ngay cả tổ trưởng và lãnh đạo nhỏ bọn họ cũng tới, chẳng trách nhiều người như vậy.

Người của xưởng gang thép rất kiêu ngạo, nếu bình thường thấy người đông như vậy, họ sẽ không xếp hàng.

Nhưng bây giờ người càng đông càng không nỡ bỏ đi, đều biết tới muộn sẽ không có ăn, khó khăn lắm mới giành được một vị trí tốt, bỏ đi há không phải thiệt thòi sao.

“Hôm nay không có mấy người đến nhà ăn đơn vị ăn nhỉ?” Có người cảm khái nói, nhìn ra sau còn đang xếp hàng, giống như không nhìn thấy điểm cuối vậy.

Người phía trước và phía sau đều cười: “Nhà ăn ngày nào cũng ăn, đã sớm ăn ngán rồi, muốn đổi khẩu vị!”

“Nghe nói hôm qua đồng nghiệp của tôi đã mua một phần mang về nhà ăn, bản thân mới ăn được hai miếng, toàn bị bọn trẻ giành ăn hết, còn đòi muốn ăn nữa, buổi tối anh ta còn định mua hai phần!”

Họ ở phía sau ngửi được mùi hương, rướn cổ lên, chỉ cảm thấy tốc độ nhúc nhích về trước của hàng này thực sự quá chậm.

Lục Ngọc nói với người phía sau: “Đừng xếp nữa, thật sự không đủ bán.” Cô chuẩn bị ba trăm bát, là định bán một ngày, bây giờ xem ra, sợ là buổi trưa cũng không đủ bán.

Người phía sau lại giống như nghe không hiểu, cứ cố chấp xếp, nói gì cũng phải thử một miếng.

Nếu không không ăn được, quay về trên người đồng nghiệp đều là mùi thơm của ma lạt thang, họ không chịu nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.