Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 363: Mở rộng quy mô




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất cả mọi người đều ăn rất tích cực. Lúc sáng Lục Ngọc đã ăn rồi, nhìn thấy trên bàn một đống đơn đặt hàng. Cô nói: “Chúc mừng.”

Bỏ hai vạn tệ làm , áp lực của mỗi người đều rất lớn. Thấy được hiệu quả nên rất vui.

Một mình Lưu Bàng ăn bảy cái màn thầu, khí thế ăn cả thế giới đó, người khác nhìn anh ấy ăn cũng sợ.

Cha Lưu Bàng là xưởng trưởng, bình thường anh ấy sống rất tốt, bây giờ nhìn qua giống như quỷ chế.t đói đầu thai vậy.

Những người khác cũng không cười nhạo anh ấy, bởi vì họ ăn cũng như thế. Màn thầu Lục Ngọc làm có thể sánh với bánh mì, mềm mại ngon miệng.

Phó Cầm Duy nói một chút tình hình hiện giờ của họ.

May mà thời gian trước Phó Chi bảo họ làm thêm, tích trữ một ít. Nếu không lượng thiếu càng lớn.

Bây giờ trong tình huống tăng hết tốc lực, một ngày gần như có thể làm được hơn một trăm hai mươi thùng hàng. Bây giờ đã ép ba ngày rồi. Ban ngày đơn hàng tới nữa, họ không biết làm sao mới được.

Lục Ngọc nói: “Cái này đơn giản, tuyển thêm người trước, làm xuyên đêm, hai ca đổi vòng. Mua thêm một số thiết bị, mở rộng quy mô, mở hết tốc lực!”

Phương thức này của Lục Ngọc là đơn giản nhất, đang thời kỳ bán chạy, đâu thể rút lui? Cơ hội này không phải ai cũng có.

Lục Ngọc nói như vậy, tất cả mọi người lập tức tỉnh ngộ! Đúng vậy, mua thêm mấy thiết bị, tuyển thêm người không phải được rồi sao, nâng cao sản năng trước!

Nhưng mua thiết bị cần tiền.

Phó Cầm Duy nói: “Sợ cái gì, chúng ta đã lên đài trung ương rồi, còn sợ chúng ta không trả tiền sao?”

Lưu Bàng lập tức vỗ đầu: “Đúng đúng đúng, bây giờ đầu tôi đần mất rồi.”

Từ hôm qua, anh ấy phấn khích tới tận bây giờ, cũng không ngủ nghỉ, bây giờ đầu óc lúc tỉnh lúc không, nghe Phó Cầm Duy nói như vậy, lập tức hiểu ra.

Cha Lưu Bàng nói: “Cha đích thân tới xưởng thiết bị đàm phán. Các con yên tâm sản xuất đi.” Cha Lưu Bàng có địa vị xã hội nhất định, hơn nữa lại là xưởng trưởng kỳ cựu, ông ta vừa xuất mã, lấy một chọi hai.

Lưu Bàng lập tức nói với đám bạn: “Các cậu giúp tôi điều chuyển sáu mươi người đi. Chỗ tôi tạm thời không tuyển được nhiều như thế.” Đám bạn của anh ấy đều là phú nhị đại, con trai xưởng trưởng các kiểu. Chút chuyện nhỏ này đối với họ mà nói vô cùng đơn giản.

Mọi người nói: “Cứ để tôi lo!” Trong xưởng lớn có hàng trăm hàng nghìn người, tự nhiên sẽ có một số người nhàn rỗi, ở cũng ở đó. Điều chuyển ra ngoài trả lương, còn có thể giảm nhẹ áp lực của xưởng bọn họ.

Lục Ngọc chỉ điểm một câu nhẹ nhàng như vậy, chuyện mà họ sầu nhất đã được giải quyết.

Xưởng cổ vịt treo gió nhanh chóng hot lên, mức độ hot ngay cả họ cũng không ngờ tới.

Ngày hôm sau, ngay cả cha của Lưu Bàng cũng tới nghe điện thoại giúp. Cho mượn mấy bộ điện thoại, buổi sáng điện thoại kêu không dứt, đơn đặt hàng chất đống như núi.

Buổi sáng Lục Ngọc cũng ở đây. Cổ họng Phó Cầm Duy có hơi đau, uống chút thuốc.

Bây giờ chuyện anh phiền não nhất là vận chuyển hàng.

Tìm ai giao hàng là một vấn đề lớn.

Nhất định phải tìm người đáng tin.

Thuận lợi đưa hàng tới chỗ khách hàng. Bây giờ Lưu Bàng quản lý chính việc nhận đơn, Phó Cầm Duy ở trong xưởng lại không đi được.

Lục Ngọc vốn cũng có thể lo liệu một mình, chỉ là bây giờ ở trong thôn làm ruộng cũng bận, dù sao cô cũng là cán bộ thôn, xin nghỉ một ngày một buổi còn được, thời gian dài thì không ổn.

Phó Cầm Duy thực sự khó xử, Lục Ngọc nói: “Hay là gọi điện thoại cho mẹ nuôi em!”

Lục Ngọc đã sớm biết Phó Chi không phải người bình thường, hiện giờ đang gấp rút, nói không chừng bà ấy sẽ có cách gì đó.

Phó Cầm Duy lập tức đồng ý, Lục Ngọc gọi điện thoại cho mẹ nuôi, nói chuyện này.

Đầu dây bên kia, Phó Chi bình tĩnh nói: “Mẹ biết rồi, chỗ mẹ có một người đáng tin, không biết các con có tin không!”

Lục Ngọc nói: “Chỉ cần có người đáng tin là được.”

Phó Chi lập tức cho cô phương thức liên hệ. Không nói cụ thể, chỉ bảo họ đích thân đi một chuyến rồi hãy quyết định có dùng người hay không.

Cúp điện thoại, Lục Ngọc như thu được bảo bối, muốn Phó Cùng Duy đi cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.