Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 240: Hương tao ngư




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người vừa nghe có tiền cũng không mua được, ánh mắt nhìn tủ lạnh càng thêm nóng rực.

Vây quanh tủ lạnh ba vòng, càng nhìn càng thấy tốt. Tiêu Thái Liên cùng ba cô con dâu bỏ đồ vào trong tủ lạnh.

Bà còn nói: “Sau này cứ trực tiếp bỏ đông sữa trâu, lúc muốn uống thì hâm nóng lại.”

Trưởng thôn ở bên cạnh tấm tắc, thứ này quá hiện đại hóa rồi!

Ngay cả người bình thường thích c.h.é.m gió trong thôn, lần này nhìn xong cũng câm nín. Bây giờ ai có thể sánh nổi với nhà họ Phó! Nhìn xem người ta, ngay cả thứ tốt như tủ lạnh cũng có thể mua được.

“Nếu mùa hè bỏ đông chút rau, mùa đông sẽ có cái ăn rồi.”

“Còn có thể làm đông nước ngọt!”

Tất cả mọi người liệt kê lợi ích của tủ lạnh, hận không thể lập tức khiêng về nhà mình. Đáng tiếc có thích mấy cũng vô dụng, họ không mua được.

Càng cảm thấy hai vợ chồng Lục Ngọc thần thông quảng đại, có thể tạo quan hệ tốt với con trai của xưởng trưởng trại heo, chẳng trách người ta có thể nuôi heo, mọi người đã hoàn toàn phục.

Có thể tạo quan hệ tốt với người ở trại heo, đáng cho người ta kiếm tiền.

Buổi trưa Lục Ngọc nấu cho anh ấy món Hương Tao Ngư.

Lưu Bàng ăn xong cũng thật sự nể phục. Lục Ngọc chỉ nấu hai bát cơm, một dĩa cá lớn, ăn ngay cả xương cũng không còn.

Lưu Bàng ăn tới mức đầu không ngẩng, mắt không mở, ăn xong lau miệng nói: “Cái này ngon hơn cá hộp bán bên ngoài!”

Vốn dĩ anh ấy cảm thấy cá hộp ngon, bình thường chỉ có khi các bác tặng quà cho họ mới có thể may mắn ăn được một con.

Hôm nay ăn Hương Tao Ngư. Xương cá đều được chiên giòn xốp, mang theo mùi thơm của rượu nếp than, thịt rất chắc, dai, càng nhai càng thơm.

Lưu Bàng ăn xong còn rất lưu luyến, anh ấy muốn tới ăn ké mỗi ngày, nhưng cũng không tiện, ăn qua một bữa liền muốn bữa tiếp theo, phải làm sao?

Lục Ngọc cười nói: “Lần sau khi anh muốn ăn, tôi sẽ nấu cho anh tiếp?”

Lưu Bàng thở dài.

Ăn xong, Lưu Bàng ở lại một lúc, mới lưu luyến đứng dậy, trước khi đi còn dặn dò các kiểu: “Có chuyện gì thì báo tin cho tôi.” Lưu Bàng ở huyện ngoài mấy người bạn phú nhị đại đó, cũng không có bạn bè gì, bây giờ chơi chung với vợ chồng Lục Ngọc. Có đồ ăn có đồ uống, lần trước còn cùng nhau phát tài, qua lại nhiều, quan hệ cũng càng thêm thân thiết.

Nghe nói Lục Ngọc cho thuê căn nhà trong huyện vẫn có chút tiếc nuối, hận không thể mau chóng sắp xếp cho Lục Ngọc vào huyện.

Anh ấy đi khỏi, người trong thôn đều xúm lại hỏi thăm.

Lần này Lưu Bàng lái xe ô tô tới.

Xe đó đỉnh hơn máy kéo nhiều, còn có người lén lút hỏi Lục Ngọc: “Lưu Bàng kết hôn chưa?” Hận không thể giới thiệu con gái nhà mình cho anh ấy.

Con gái trong thôn có thể gả vào trong huyện đã được coi là trèo cao, càng khỏi phải nói người ta là con trai của xưởng trưởng. Tuy nghe có vẻ hơi vô vọng, nhưng thử một chút, lỡ như được thì sao.

Lục Ngọc nói: “Chuyện này, chúng tôi cũng không biết!” Mấy thím không chế.t tâm, định đợi lần sau khi Lưu Bàng tới sẽ hỏi.

Phần đông mọi người đều giải tán, nhưng vẫn còn một số người, vây quanh tủ lạnh.

Tiêu Thái Liên lau trong lau ngoài tủ lạnh không biết bao nhiêu lần!

Sau khi mở ra, nghe thấy tiếng ù ù ù khi động cơ bên trong lần đầu tiên vận tác phát ra, đều cảm thấy cực kỳ bắt tai: “Chúng ta không hiểu thứ này, đồ của Tây Dương!”

Thím Lưu hàng xóm ở bên cạnh phụ họa: “Đỉnh lắm, đây đều là nhãn hiệu, có thể dùng tám đến mười năm không thành vấn đề.”

Tủ lạnh được người trong nhà yêu thích không thôi. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn

2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em

3. Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm

4. Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

=====================================

Lục Ngọc về phòng, thay thuốc cho Phó Cầm Duy.

Cơ thể của Phó Cầm Duy rất tốt, vết rách trước đây trông rất đáng sợ đã dần khép lại, xung quanh vết thương cũng không sưng đỏ nữa.

Chẳng mấy ngày nữa là có thể hoàn toàn hồi phục.

Lục Ngọc nhìn thấy như vậy mới thở phào một hơi.

Phó Cầm Duy nhìn Lục Ngọc, trong ánh mắt tràn ngập dịu dàng, nói: “Anh đã nói là không sao mà.”

Phó Cầm Duy nắm lấy tay Lục Ngọc, hai người đều rung động, im lặng thật lâu, nhưng lại có thể cảm nhận được sự hiện diện của đối phương mọi lúc.

Bầu không khí trong phòng rất ấm áp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.