Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 163: Tới tìm xưởng trưởng lưu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Cầm Duy nói: “Vậy anh viết giúp em.” Anh là người có trình độ văn hóa cao nhất trong thôn.

Lục Ngọc nói: “Được!”

“Em muốn xây dựng một nông thôn mới như thế nào.” Anh có thể giúp Lục Ngọc viết nhưng vẫn muốn biết điểm chính là gì.

Lục Ngọc nói: “Nuôi heo, trồng rau củ quả, xây lều trồng rau. Tự cung tự cấp.”

Nông thôn đất đai rộng lớn, là điều kiện được ông trời ưu ái, dĩ nhiên phải khai thác ngay.

Những ưu thế này trong thành phố không có!

Phó Cầm Duy gật đầu, nếu xung quanh không có ai, nhất định sẽ đi đòi một nụ hôn làm phí nhuận bút, nhưng xung quanh có người, món nợ này chỉ đành ghi lại trước, đợi buổi tối về phòng rồi đòi.

Đã tới giờ đi làm, mấy chị dâu cũng xuất phát. Phó Cầm Duy cũng đi làm.

Lục Ngọc dọn dẹp đơn giản nơi này, sau đó vào trong nhà xử lý thịt bò. Thịt bò thượng hạng như vậy. Quá đắt, mười tệ chỉ mua được năm cân.

Lục Ngọc chia làm hai phần, một phần dùng để nấu há cảo nhân thịt bò củ cải, một phần trực tiếp hầm khô thành thịt bò kho.

Lục Ngọc nấu ăn không cần người khác phụ. Một mình ngay cả nhào bột, bằm nhân, đều làm hết. Hầm thịt bò kho trong nồi, sau đó bắt đầu gói há cảo.

Há cảo nhân thuần thịt do cô làm, mỗi một cái nặng khoảng hai lạng, nặng trịch, chỉ được hai mươi ba cái.

Người có sức ăn nhỏ, ăn một cái đã có thể ăn no.

Qua một lúc, cục thịt bò to cũng sôi lên, dùng đũa cắm xuyên, toàn là mùi thơm của thịt bò.

Sau khi vớt ra, Lục Ngọc cắt thành khối to, khoảng ba cân thịt, nấu xong rút nước, chỉ còn lại một hộp thịt. Cầm một miếng nếm thử, mùi thơm của thịt lan tràn cả khoang miệng, thịt mềm, ngay cả gân bên trên cũng được nấu thành trong suốt, ăn một miếng bung tỏa vị thơm.

Lục Ngọc múc chút nước kho vào trong hộp cơm.

Nước kho thịt bò này, tùy tiện nấu chút rau cải trắng cũng ngon. Lục Ngọc định buổi tối sẽ dùng nước này nấu gì đó. Lục Ngọc múc ra mười cái há cảo to, một hộp thịt bò, vào thành phố muốn đi tìm xưởng trưởng Lưu của xưởng phân bón, tiếp tục nói chuyện mua phân.

Trước khi đi, cô còn tới chỗ trưởng thôn gọi một cuộc điện thoại.

Xưởng trưởng Lưu vừa nghe là cô liền bảo cô tới. Hôm qua đã muốn nói chuyện với cô để cô vào xưởng quốc doanh, nhưng thư ký ở đó, ông ta cũng không tiện. Hôm nay nghe nói Lục Ngọc ghé qua, lập tức đồng ý.

Lục Ngọc còn mang cho trưởng thôn bốn cái há cảo thịt bò, còn lại chín cái, nhà họ Phó mỗi người một cái.

Lục Ngọc vào trong huyện, dò la mấy lần mới tìm được xưởng phân bón, ai biết lại gặp phải người đáng ghét.

Bảo vệ của xưởng phân bón đang trừng mắt nói với Lục Ngọc: “Cô còn dám tới đây? Cút…”

Người này không phải ai khác, chính là người bán bánh quẩy bên ngoài hôm qua, anh ta làm bảo vệ của xưởng phân bón.

Việc này không phải ai cũng có thể làm, phải có vài phần quan hệ mới có thể làm được.

Bảo vệ là cháu của phó xưởng trưởng, từ nhỏ đã ăn chơi lêu lổng, ỷ mình có quan hệ, đi cửa sau vào.

Người của xưởng phân bón cũng tôn kính anh ta, sợ anh ta tìm phó xưởng trưởng cáo trạng. Thời gian dài, ngược lại khiến anh ta trở nên không coi ai ra gì.

Nghĩ tới chuyện bánh quẩy hôm qua liền tức giận, nếu không phải cô gái này gây sự, chắc chắn anh ta có thể bán được bảy tám phần bánh. Hôm qua, bỏ ra tiền vốn lớn như thế, cuối cùng lại chẳng bán được mấy cái.

Bột ngon dầu ngon đã hỏng bét không ít, ngay cả vợ cũng mắng anh ta phá hoại đồ.

Tất cả đều tính lên đầu Lục Ngọc, đáng tiếc cô ở nông thôn, không thể làm gì cô, đang ở đây tức giận, trùng hợp Lục Ngọc lại tới. Đây không phải là ông trời cho anh ta cơ hội sao.

Lục Ngọc nói: “Tôi tới tìm xưởng trưởng Lưu, anh tránh ra.” May mà cô gọi điện thoại trước khi tới. Nếu không loại tiểu nhân này làm càn, cô thật sự chưa chắc có thể vào được.

Bảo vệ nghe xong cười quái dị mấy tiếng: “Xưởng trưởng của chúng tôi trăm công nghìn việc, không phải con mèo con ch.ó gì cũng gặp. Da mặt của cô dày thật, một người phụ nữ, gặp xưởng trưởng của chúng tôi làm gì, tôi nói cho cô biết, xưởng trưởng của chúng tôi là người đàng hoàng.”

Bảo vệ nói vậy có chút quá đáng, giống như cô không phải người đàng hoàng vậy.

Lục Ngọc chưa từng kỳ thị những người nghiêm túc làm việc, cho dù là công việc rất nhỏ nhặt. Nhưng loại người giống anh ta, có một chút quyền lực đã lấy việc công báo thù riêng, Lục Ngọc khinh thường!

Lục Ngọc nói: “Sao, bảo vệ còn hống hách, xưởng phân bón là xưởng quốc doanh, không phải đồ của anh, sao còn cho mình là ông chủ chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.