Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau

Chương 134: Ngày mai tôi gói há cảo với em




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người trong thôn không thích ông ta, bản thân ông ta tà tính, lúc đánh người thật sự có thể đánh tới chế.t, người khác đánh nhau đều là dạy dỗ một trận xả giận là được. Ông ta đánh nhau với ai cũng giống như liều mạng vậy!

Có người kéo chị ba Phó nói: “Cô không biết đâu, cậu ta vì chuyện của Lục Kiều mà về đó. Vừa nãy còn tới nhà tổ nhà họ Lục, đánh anh rể chị gái.”

Lâm Hâm thích cháu gái Lục Kiều, chuyện này ai cũng biết, nghe nói năm đó ông ta kiêu căng khó thuần, Lục Kiều lại thân với ông ta. Mỗi năm Lâm Hâm ra ngoài đều sẽ gửi đồ cho cô ta, có lúc là sữa bột, sữa mạch nha, có lúc là váy hoa, giày da.

Lúc đầu Lục Kiều mất tích không gây ra sóng gió gì trong thôn, mọi người còn tưởng cô ta đến chỗ cậu. Bây giờ Lâm Hâm khí thế dạt dào quay về, ngay cả chị gái anh rể cũng đánh, bày ra dáng vẻ muốn gây sự.

Chị ba Phó biến sắc: “Chắc không phải là tìm Lục Ngọc của chúng tôi gây phiền phức chứ, tôi phải quay về nhắc nhở em ấy một chút.”

Thực ra Lục Ngọc không đắc tội gì Lục Kiều. Nhưng Lâm Hâm quá nguy hiểm, đường về não cũng khác người, lỡ như gây phiền phức, vẫn phải phòng một chút.

Chị ba Phó về nhà, vội vàng chạy đi nói với Lục Ngọc.

Lục Ngọc nói: “Cảm ơn chị ba, em sẽ cẩn thận.”

Chị ba Phó nhìn thái độ bình thản ung dung này của cô, nói: “Người này tà tính lắm, lúc đầu gã ta rời khỏi thôn, rất nhiều người đều thở phào, ai biết lại quay về.” Còn là báo thù.

Lục Ngọc nói: “Lục Kiều bỏ đi, không liên quan gì tới em.”

Chị ba Phó nghĩ tới Lục Kiều liền có chút phiền, hầu hết người trong thôn cũng đều có cách nghĩ này: “Tuy nói như vậy, chỉ sợ Lâm Hâm không nghĩ như thế.” Thấy Lục Ngọc không lo lắng gì, chị ta cũng không khiến cô ngột ngạt thêm.

Chị ba nhìn rau cải Lục Ngọc vừa mới muối, bắt đầu quét đều bột ớt và gia vị khác lên từng lá cải.

Nhìn đỏ đỏ rất ngon.

Cũng không biết sao Lục Ngọc giỏi giang như thế, ngay cả muối rau cũng khác người.

Lục Ngọc biết chị ba Phó thèm, thấy chị ta cứ mãi nhìn chỗ này, dùng d.a.o nhỏ cắt một miếng, đưa cho chị ta.

Bởi vì ngày mai sẽ ăn, bên trong không bỏ bao nhiêu muối! Chị ba Phó cầm một miếng lên cho vào miệng, quả nhiên trong giòn thanh mang theo mặn ngọt, còn có chút cay xè, ngon hơn hai hũ dưa muối muối trong nhà. Chị ba Phó nói: “Dưa muối này ăn kèm với cháo cũng ngon!”

Nếu rau cải trắng có thể làm ra mùi vị này, chị ta ăn hằng ngày cũng không chán.

Chị ba Phó đi ra, nhìn thấy anh ba và Phó Cầm Duy đang nói chuyện trong sân.

Sau khi chị ba Phó từ nhà bếp đi ra, trong nhà bếp chỉ còn lại một mình Lục Ngọc, Phó Cầm Duy đi vào.

Anh ba Phó ở bên ngoài nói với chị ba: “Vừa nãy em lại ăn gì vậy?” Anh ấy ở trong sân đã nghe thấy chị ba Phó nói ngon gì đó, khiến anh ấy cũng thèm theo.

Đáng tiếc anh chồng không thể tiếp xúc gần với em dâu.

Chị ba Phó ở bên ngoài khoe khoang một trận còn chưa đã nghiện, nghe chồng mình hỏi, lại nói chuyện ngày mai Lục Ngọc sẽ làm há cảo ra, anh ba Phó nghe xong mắt cũng sáng lên, kéo vợ muốn đi về.

Chị ba Phó khó hiểu, anh ba nói: “Chúng ta ngủ sớm một chút, ngày mai vừa mở mắt ra không phải có thể ăn được há cảo sao. Mau mau mau.” Anh ấy không đợi được một khoảnh khắc nào.

Chị ba Phó: …

Sau đó chị ba bị anh ba kéo về phòng, chỉ đợi nhắm mắt lại rồi mở mắt ra ăn há cảo!

Trong nhà bếp, Phó Cầm Duy nhìn Lục Ngọc nhào bột xong, sáng mai sau khi điều chế nhân, cán bột, trực tiếp gói há cảo là được.

Phó Cầm Duy nói: “Ngày mai tôi gói há cảo với em.”

Lục Ngọc nghe vậy, khóe miệng mang theo vài phần ý cười, đáp: “Được thôi.”

Hầu kết Phó Cầm Duy chuyển động, nhìn Lục Ngọc im lặng. .

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

Lục Ngọc làm xong việc, dọn dẹp nhà bếp một chút là được. Miễn cho chậu thau khắp nơi, kệ bếp không ai dọn dẹp, Tiêu Thái Liên nhìn thấy sẽ không vui.

Lục Ngọc dọn dẹp rất nhanh, dọn dẹp xong đi rửa tay, cùng Phó Cầm Duy đi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.