Mùa xuân của cậu cũng đến rồi sao?
" Tớ...tớ .....". Lại một lần nữa lắp bắp, nói xong cũng không nói được, đều chỉ đứng từ xa nhìn lén người ta, hiện tại lại phủ nhận không thích người ta, có phải là nói láo hay không?
" Không cần nói, tớ hiểu được".Văn Thanh Tuệ lấy tay vỗ vỗ vai cô, nếu bạn tốt lần đàu thừa nhận thích một người, cô là bạn tốt dĩ nhiên không thể ngồi một chỗ
" Mật nhi, cậu yên tâm, tớ nhất định vì hạnh phúc của cậu mà liều mình, tớ sẽ tìm Thuộc Chí Dương hỗ trợ". Thuộc Chí Dương là bạn thanh mai trúc mã của cô, cũng là tiền đạo của đội bóng rổ
" Không cần, Tiểu Tuệ không cần nói cho cậu ấy biết!". Lần này Điềm Mật rất nhanh từu chối, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn có chút đáng thương cầu xin:" thật sự không cần...."
" Nếu Đinh Chấn không thích cô, không phải cô sẽ thành trò cười trong miệng của người khác rồi sao? Mà còn, Đinh Chấn sẽ không có khả năng thích người như cô.....
Hơi hơi cúi đầu nhìn dáng người hơn hơn đẫy đã( béo), ngay lập tức , một hồi nước dâng lên trong mắt cô
" Mật nhi...". Bạn tốt lại vì vóc dáng mà thương tâm, Văn Thanh Tuệ bất đắc dĩ khẽ gọi tên cô
" Mật nhi ngốc, nếu anh ta thật sự thích cậu, sẽ không để ý đến dáng người cậu là gầy hay béo, huống chi cậu tròn tròn rất đáng yêu nha! Ngay cả người miệng độc như Thuộc Chí Dương cũng nói cậu đáng yêu, cậu còn lo lắng cái gì?"
" Thuộc Chí Dương cùng cậu lớn lên từ nhỏ , đương nhiên là sẽ nói giúp cậu, với lại tớ không biết Đinh Chấn có thích tớ không .....". Điền Mật nhi lắc đầu :" tóm lại cậu không cần nói cho cậu ta biết chuyện này, bằng không thì tớ sẽ chẳng bao giờ để ý đến cậu nữa" cô giả bộ tức giận uy hiếp
" Mật nhi, cậu thật ngốc". Bị lời nói của bạn phản bác, cô cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài, cầu trời có thể thiên vị một chút, người bạn thiện lượng lại tự ti này của cô
Điền Mật nhi cười khổ, cô không ngốc, cô chỉ cần có cơ hội nhìn lén anh là được rồi
Cô không dám mơ mộng Đinh Chấn sẽ thích cô, cho nên, cô chỉ cần có thể đứng ở một góc xa nhìn anh là được rồi
Cô chỉ mong được như vậy thôi!
" Tiểu Tuệ, cậu kéo tớ đi đâu vậy?" mới tan học, cô đã bị Văn Thanh Tuệ kéo đi, sách vở cùng đồ dùng nhanh chóng bị nhét vào ba lo, thấy vậy cô đau lòng vô cùng
" Cho cậu một cơ hội quan minh chính đại gặp người trong lòng của minhg". Văn Thanh Tuệ không để ý đến bạn tốt không kịp thở, bộ dạng sắp té xỉu, kéo thẳng đến... Phòng nghỉ đội bóng rổ
Nguyên nhân chính là đội bóng rổ thường chiến thắng trong những cuộc thi lớn, khiến tên của trường trong nghành thể thao vô cùng vang dội, đến nỗi hiệu trưởng Long Tâm cực kỳ vui mừng, đặc biệt thưởng một gian phòng nghỉ ngơi cho đội bóng rổ, hi vọng bọn họ có thể thay ông, à không, là thay trường học làm rạng rỡ
" Đó không phải là, đó không phải là....". Xa xa nhìn thấy phòng nghỉ ngơi của đội bóng rổ, Điền Mật nhi muốn ngăn cản bước đi của bạn tốt, nhưng tiếc rằng chẳng những không thể ngăn cản bước chân của cậu ấy, ngược lại khiến mình mất đi trọng tâm, ngã xuống phía trước
" Oa, a....". Hai cánh tay vẫy vẫy , cố gắng động như chú chim non, muốn trụ lại không để cho mình bị té, chỉ tiếc là cô không phải chim nhỏ, động tác này không cứu được cô, ngược lại càng làm cô nhanh chóng té xuống
Cho là cô sẽ nhanh chóng thân mật với đất, chuẩn bị đón nhận nỗi đau đớn mang lại thì một cánh tay nhanh chóng ôm cô, đỡ cô tránh được một trận đau
" Không sao". Giọng nói dễ nghe ở đỉnh đầu của cô vang lên, dịu dàng an ủi cô, cánh tay vẫn còn ôm lấy cô
Nghe giọng nói, Điền Mật vội vàng ngẩng đầu lên , kinh ngạc nhìn chằm chằm nam sinh cao lớn
" Đứng được chứ?" anh lần nữa mỉm cười yếu ớt, lễ độ hỏi thăm
Phục hồi lại tinh thần cô mới phát hiện mình đang ở trong ngực người ta, cô loạn xạ gật đầu, đứng vững lại, ngăn cản mình tiếp tục dựa vào ngực anh, nhưng không cách nào ngăn cản một trận nóng ran xông lên gương mặt mình
Ông trời, mặt của cô nhất định đỏ như trái cà chua
Điền Mật nhi ngượng ngùng cúi thấp đầu, nhanh chóng lùi ra phía sau về phía Văn Thanh Tuệ, không ngờ cậu ấy lại bị Thuộc Chí Dương kéo đi, hại cô không biết phải đối mặt với anh và một đống nam sinh ở phía sau
" A Chấn, trông gương mặt cậu dữ tợn như vậy, hại em gái nhỏ không dám ngẩng đầu nhìn cậu". Một đống nam sinh trêu trêu ghẹo ghẹo, khiến cả đống nam sinh cười lớn
Điền Mật nhi rất muốn thay anh giải thích, nhưng lại sợ mình càng nói càng sai, không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn anh
" Được rồi, được rồi, bạn tốt của em da mặt so với giấy lau còn mỏng hơn, không chịu nổi các vị đại gia chế nhạo". May mắn tạm thời thoát khỏi Thuộc Chí Dương, Văn Thanh Tuệ nhanh chóng thay cô giải vây
" Được rồi, tiểu Tuệ đã lên tiếng, chúng ta không giám đùa nữa". Các nam sinh hi hi ha ha nói qua
" Coi như các anh thức thời". Văn Thanh Tuệ giơ cao cằm nhỏ, một bộ dạng dương dươn tự đắc nói, sau đó, cô từ dáng vẻ cười he he chuyển sang bộ mặt lạnh lùng nhìn đội trưởng đội bóng rổ, nói:" Vu Thiếu Dịch, người ta thay anh tìm người tới, còn không nhanh bước lên cảm tạ đại ân đại đức của em?"
Vu Thiếu Dịch hếch lên cặp môi mỏng, cặp mắt nhìn chằm chằm thân thể nhỏ bé tròn tròn :" chính là cô ấy?" giọng nói lạnh nhạt từ trong môi mỏng thốt lên
" Đúng đúng đúng đúng, chính là cô ấy". Đem bạn tốt đẩy tới trước mặt, Văn Thanh Tuệ cười ha ha nói:" Cô ấy gọi là Điền Mật, mặc dù mới học lớp 10, là gan tương đối nhỏ, chỉ lớn hơn con kiến chút xíu, nhưng am hiểu giặt quần áo, ghi chép thì vô cùng tốt, đảm bảo mọi nguời hài lòng, không hài lòng có thể trả lại hàng sẽ không hao phí của anh quá nhiều thời gian". Cô lưu loát nói
Cái...cái gì? Cô lúc nào thì muốn làm quản lý đội bóng rổ? Điền Mật nhi kinh ngạc liếc nhìn bạn tốt, lúc này mới biết mình đã bị bán đi!
Một đám nam sinh nghe xong cũng sửng sốt, đối với lời nói của cô vô cùng bái phục, quả nhiên là nhân tài Marketing tương lai, bọn họ thụ giáo, thụ giáo rồi!
Một đống nam sinh, việc nhà đều có người làm, trừ việc chơi bóng rổ, cùng học tập, mười ngón tay không hề dính chút nước, muốn bọn họ tự giặt quần áo, so với việc chạy quanh sân thể dục 30 vòng còn nghiêm trọng hơn
Nhưng mỗi lần tập thể dục cần có quần áo sạch sẽ, bất đắc dĩ họ mới cần tìm một nữ quản lý đội bóng, theo giúp việc
" Quản lý đội bóng rổ không phải người giúp việc sao? Còn có, em làm chứng bạn ấy không hề giống những nữ sinh khác, suốt ngày chạy theo các anh, cái gì cũng không lamg". Bởi vì lá gan của Mật nhi vô cùng nhỏ, sẽ không có chuyện cậu ấy theo đuổi nam sinh
" Được, vậy thì là cô ấy đi". Thấy được đáp án quan trọng, Vu Thiếu Dịch nhanh chóng đồng ý.
Bởi vì gần đây có mấy người tự đề cử mình làm quản lý đội bóng rổ, nhưng tất cả đều giống như lời Văn Thanh Tuệ nói, chỉ biết theo đuổi các cầu thủ, không hề làm tốt nhiệm vụ của mình
Giao dịch thành công! Văn Thanh Tệ cười ha ha một tiếng, chỉ thiếu khom người lại nói:" cảm ơn, lần sau gặp lại"
Xoay người đem Mật nhi đẩy về phía trước, cô giơ tay nâng lên cái đầu đang cúi thấp của bạn tốt:" đến đây, cho mọi người nhìn rõ cậu, cậu chính là quản lý của mọi người, về sau đối xử với cậu ấy thật tốt, nhưu em vừa nói. Mật nhi lá gan rất nhỏ, chỉ so với con kiến lớn hơn một chút thôi, các anh ngàn vạn lần không được bắt nạt cậu ấy"
Cô bị bán! Cô thật sự bị bán!
Ý thức đến kịp thời, cô cùng một đám người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, cộng thêm ánh mắt vừa khích lệ vừa khủng bố của Văn Thanh Tuệ, cô đầu hàng, cánh tay nhỏ bé giơ giơ lên:" Xin...xin chào mọi người, em là Điềm Mật nhi" không quên cà lăm
" Ai nha nha nha nha, cô bé, cô bé.....rất tròn nha" không biết tên mặt trắng nào, trực tiếp chỉ vào khuôn mặt cô nói lên
Điền Mật nhi bi thương nhìn về phía người nam sinh kia, cô biết mình rất tròn, nhưng anh ta có cần lớn tiếng chỉ về phía cô nói tròn vậy chứ?
Hơn nữa.... Đinh Chấn vẫn còn trước mặt, hơi có khó chịu , cô chỉ muốn chạy trốn
" Đừng để ý tới A Cần, cậu ta là người không có đầu óc". Ngay lúc cô muốn chạy trốn, một đôi tay lại đặt lên vai cô, áp chế sự cúc động muốn trốn đi của cô
" A Chấn, cậu đừng nhân cơ hội ăn đậu hũ của cô ấy". Bị nói là người không có não Đỗ Hi Cần không phục đùa cợt, một tay đẩy bàn tay to đang đặt trên vai Mật nhi ra
Trực giác nói cho cô biết anh là vì cô nên bị đùa cợt, Điền Mật nhi cắn cắn môi, lên tiếng nói ra muốn thay anh giải thích:" anh ấy....anh ấy không phải"
" cậu ấy không phải vô ý? Cho nên tớ nói cậu ấy là cố ý nha! A Chấn, cậu nghe chưa, hình tượng của cậu giảm sút rồi nhé". Hoàn toàn là muốn đổ tội cho người khác, Đỗ Hi Cần tự biên tự diễn, không nhìn đến sắc mặt của ai cả
" Em không phải....." . Thấy ý tứ của mình bị người ta xuyên tạc, hốc mắt cô nhanh chóng đỏ lên
" Chết tiệt, Đỗ Hi Cần, anh muốn chết sao?". Mắt nhìn thấy bạn tốt bị trêu chọc, Văn Thanh Tuệ lập tức giơ tay đánh cho nam sinh đần độn này một cái, cô vừa mới nói không cần trêu đùa Mật nhi, vậy mà tên nhóc này dám phạm vào :" được, ta đây cho ngươi chết sảng khoái". Thật đáng đánh đòn
Bị đánh một cái Đỗ Hi Cần đáng thương xoa xoa chỗ đau, hướng thanh mai trúc mã nói:" A Dương, tớ đồng tình với cậu, cùng một người dã man như vậy cùng nhau lớn lên từ nhỏ,nếu đổi lại là tớ, tớ có thể đi đầu thai rồi"
" Được lắm, ngươi không cần chờ đi đầu thai, hiện tại ta sẽ giúp ngươi nhanh chóng đầu thai ". Tiếp tục đánh hắn. Vừa đánh vừa trừng mắt nhìn hắn
" Hu hu Hu hu.... Mấy người ghen tỵ với khuôn mặt đáng yêu, cùng ngây thơ nên không ai ngăn cản cô ấy cả". Cậu ta bắt đầu diễn kịch, sau đó hướng về phía phòng nghỉ chạy mất
Thấy không có chuyện gì nữa.... Đội trưởng đội bóng gật đầu, chào hỏi cô, sau đó cũng hướng về phòng nghỉ, thay quần áo bắt đầu luyện tập
Sau trận đấu vừa rồi, bọn họ chỉ thắng đối thủ với số điểm thấp, điều này làm huyến luyện viên rất tức giận, nói ra lời phán xét, nếu lần này bọn họ không thắng đối thủ với tỉ số cách biệt, ông sẽ cho bọn họ sống không bằng chết
Huyến luyện viên của bọn họ có cá tính vô cùng tàn bạo, nói được làm được, nếu trận này bọn họ không thắng đối thủ với điểm số cách biệt, ông ấy sẽ cho bọn họ sống không bằng chết
Tất cả mọi người đều tản đi hết, Điền Mật hơi cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói với Đinh Chấn:" cái đó.... Vừa rồi thật xin lỗi, em không biết anh ta sẽ nói vậy, em thật sự không có ý đó, thật đó!"
" Không sao, A Cần chỉ là độc miệng , em đừng để ý!" Đinh Chấn hướng cô mỉm cười, không nói gì nữa đi theo mọi người đến phòng nghỉ ngơi
Anh quả nhiên không nhớ cô, cô có hơi thất vọng nhìn bóng lưng anh , thở dài
Cũng đúng, cô chỉ là người nhỏ bé, anh làm sao mà nhớ? Chỉ là, những ngày tiếp theo, cô sẽ được thấy anh thường xuyên, lòng của cô vô cùng mong đợi!
Có lẽ quản lý đội bóng rổ là một việc tốt! Có lẽ cô nên cảm ơn Tiểu Tuệ
Đôi môi hồng của cô khẽ nở một nụ cười ngọt ngào, cô mong đợi những ngày tiếp theo!
Làm quản lý đội bóng rổ, thật đúng là phải có một sức khỏe phi thường
Nhìn một đống lớn , nhỏ quần áo vừa chua vừa hôi, Điền Mật nhi lại một lần nữa than nhẹ
Thật ra thì trước đây, quần áo chơi bóng của các cầu thủ, tất cả đều được họ tự mang về nhà giặt, nhưng nào biết được quần áo của họ khi đem ra phơi đều bị người hâm mộ trộm mất. Từ lâu rồi, nhà trường đều có quần áo mới cho đội viên, nhưng sau đó , hiệu trưởng không chịu được nữa, liền hạ lệnh, các đội viên tự mình giặt và bảo quản quần áo của mình, lấy công việc tiết kiệm đặt lên hàng đầu.
Những ngày sau đó, mấy vị nam sinh kia làm sao có nhiều thời gian tự giặt quần áo của mình, nên đã mua một chiếc máy giặt, và người quản lý cô đây, có nhiệm vụ đi thu thập quần áo của bọn họ cho vào máy giặt đem giặt , sau đó vác một đống quần áo lớn ra sân sau vườn trường phơi cho khô
Thật vất vả mới đợi mọi người tắm xong, đem một đống quần áo bẩn đi giặt, cô xách theo đống quần áo lớn, hướng lầu 2 đi đến