Nam Nam Nương Náu

Chương 5




(21)

Ta há miệng thờ dốc, nhưng không thể thốt nên lời.

Bộ dạng của Giang Ngọc vẫn ôn nhuận như ngọc, giống hệt như bộ dạng khi kể cố sự với ta trước đây. Chàng chậm rãi nói: “Nam Nam, nàng muốn nghe một chút cố sự của ta không?”

Ta không muốn biết, nhưng chàng lại bắt đầu kể.

Chàng nói liên tục, trong mắt ánh lên ánh sáng, nhưng cố sự lại là một câu chuyện bi thương.

Giọng nói của Giang Ngọc vô cùng êm tai.

Nhưng lời chàng nói là những lời ta không muốn nghe.

Nhưng chàng vẫn tiếp tục kể. Hình ảnh trước mắt ta bắt đầu phá thành những mảnh nhỏ.

Ta trầm mặc nên trong phòng chỉ vang lên giọng nói của Giang Ngọc.

Hóa ra, ca ca và tỷ tỷ của chàng đều bị người của mẫu thân bắt đi.

Ca ca của chàng chính là người có dung mạo không tồi mà ta đã từng nói. Sau khi huynh ấy được mang tới, đã được ta lén thả ra ngoài.

Thế nhưng sau đó huynh ấy lại không thể vượt qua được, sau khi trở về mắc bệnh điên, cuối cùng cắn lưỡi tự sát.

Tỷ tỷ của chàng bị bắt tới muộn hơn một chút, bị phụ thân của ta coi là dược nhân, khi thí nghiệm thuốc trên người lại xảy ra thất bại, sau khi chết bị ca ca của ta ném ra sau núi. Lúc tìm được thi thể của tỷ ấy, khuôn mặt đã bị dã thú gặm đến hư hại hoàn toàn.

Bây giờ ta mới hiểu được, vì sao lúc ta dẫn Giang Ngọc đến sau núi, vẻ mặt của chàng lại thống khổ như vậy.

Chắc hẳn trước lúc ta dẫn chàng tới, chàng đã phát hiện ra thi thể tỷ tỷ của chàng.

Lúc đó, có phải chàng cũng đau đớn như ta lúc này?

Nói thế nào thì ca ca và tỷ tỷ của Giang Ngọc đều bị người thân của ta hại chết.

Chàng tiếp cận ta, cũng là vì thu thập chứng cứ mà thôi. Chính ta đã tự mình đưa những chứng cứ đó đến trước mặt của chàng.

Nghe chàng kể xong, ta không còn lời nào để nói. Nếu chàng muốn lấy mạng của ta, cứ việc lấy đi là được.

Nhưng chàng lại nắm chặt lấy tay của ta mà nói: “Đêm tân hôn, ta đã tìm được di vật của tỷ tỷ ở trong phòng của ca ca nàng. Lúc hắn đâm dao xuyên qua bả vai của ta, ta chỉ nghĩ đến lúc đấy tỷ tỷ cũng đau đớn như vậy. Nhưng sau này, nàng lại bảo vệ ta. Ta đã thăm dò qua nàng. Nàng không hề biết việc xấu xa bọn họ đã làm. Nam Nam, nàng không giống với bọn họ.”

Ta cúi thấp đầu, không dám nhìn chàng, giống hệt bộ dạng của chàng lúc ta dẫn chàng trở về.

Chàng nâng cằm của ta lên, nghiêm túc nói: “Nam Nam, nàng có biết không? Ta từng rất muốn tự tay đâm chết kẻ thù, nhưng nụ cười của nàng lại làm ta thay đổi ý định. Ta sẽ chiếu theo luật pháp xử trí bọn họ một cách công chính nhất.”

“Vậy tại sao ngươi lại giết chết mẫu thân của ta?” Ta khàn giọng nói.

“Bởi vì tình huống lúc đó khẩn cấp, thuộc hạ của ta đều cho rằng bà ấy muốn giết ta, cho nên tiên phát chế nhân. Nam Nam, xin lỗi, về điểm này là ta sai. Ta vẫn sẽ khiến bọn họ đền tội, nhưng không nên để nàng tận mắt chứng kiến cái chết của họ.”

(22)

Những lời của Giang Ngọc để cho ta hiểu rõ một điều, cả nhà ta mới là người sai.

Chúng ta hẳn phải đền tội mới đúng. Loại người như chúng ta không xứng đáng được sống trên thế gian này.

“Giang Ngọc, ngươi giao ta cho quan phủ đi. Ta cũng phải đền tội, chứ không phải an nhàn sống ở nơi này.”

Giang Ngọc thống khổ, nắm chặt tay của ta: “Không phải, Nam Nam, không đúng, ta là phu quân của nàng, nàng phải ở chung một chỗ với ta.”

Nhưng Giang Ngọc, ta đã vứt bỏ chàng. Chàng không còn là phu quân của ta, mà ta cũng không còn muốn chơi đùa với chàng nữa rồi.

Mẫu thân đã từng nói, không muốn chơi nữa thì nên vứt bỏ.

Nhưng nơi này không phải là Quyến Viên, ta không có cách nào có thể vứt bỏ Giang Ngọc.

Giang Ngọc cũng không để ta rời đi. Chàng đem ta nuôi dưỡng trong một tiểu viện tử. Tiểu viện tử này cũng không to bằng Quyến Viên của ta.

Ban ngày cũng chỉ có một tiểu nha hoàn trông chừng ta, quạnh quẽ đến tột điểm.

Tiểu nha hoàn cũng không nói nhiều, chỉ nhắc mãi một câu ta không được bước đến gần cổng, không được đi ra ngoài.

Ta vô cùng phiền muộn. Rốt cuộc có một ngày nhịn không được cầm lấy kéo muốn đâm vào bàn tay của nàng. Đôi mắt hoảng sợ của nàng khiến ta thanh tỉnh trong nháy mắt.

Làm như vậy hẳn là không đúng.

Mẫu thân chưa từng chỉ bảo ta cái gì là đúng, cái gì là sai. Bà ấy chỉ luôn nói chỉ cần Nam Nam vui vẻ là được.

Hiện tại ta không cảm thấy vui vẻ chút nào. Mỗi một hành động cử chỉ ta đều thử quan sát phản ứng của tiểu nha hoàn, cũng nhờ vậy mà phán đoán bản thân ta đang làm đúng hay sai.

Cuộc sống bên ngoài quả thực rất có nhiều khó khăn, không hề tự tại giống như Giang Ngọc đã nói.

Có một ngày ta đang tản bộ trong sân, bỗng nhiên nghe được tiếng hét thảm thiết ở sát vách bên cạnh. Giọng nói kia rất giống ca ca của ta.

Ta vội vàng bắc ghế đến gần, muốn leo qua tường nhìn thử.

Nhưng vừa lúc ta mới chạm được vào đầu tường, chân đã giẫm vào khoảng không.

Ta rơi xuống trong lòng của một người.

Ta ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc. Gương mặt của chàng hàm chứa ý cười nhìn ta: “Nam Nam, nàng muốn nhìn cái gì?”

“Người đó là ca ca của ta sao?” Ta có chút thống khổ nhìn chàng.

Gương mặt của Giang Ngọc trầm xuống. Chàng không có trả lời câu hỏi của ta.

Đêm hôm đó, chàng vuốt ve mái tóc của ta, dùng thứ giọng trầm thấp mà nói: “Nam Nam, nàng có biết giữa phu thê điều quan trọng cần làm nhất là gì không?”

Ta lắc đầu, trong lòng tất cả chỉ tâm tâm niệm niệm đến tiếng hét thảm ban ngày.

Giang Ngọc ôm eo của ta, tiến sát đến gần nói: “Nam Nam, nàng sinh một hài tử cho ta được không?”

Ta không biết rõ phải làm thế nào mới có thể có hài tử.

Giang Ngọc nói muốn, vậy thì cứ như vậy đi. Ta vốn nợ chàng nên phải trả lại.

Nhưng khi đôi mắt của chàng đỏ ửng nhìn ta, dòng lệ từ khóe mắt của ta tuôn dài.

Ta vốn định ngày hôm đó chạy trốn, nhưng cuối cùng lại bị giữ lại.

Ta mơ hồ cảm thấy, dường như cuộc sống của ta chỉ còn mỗi Giang Ngọc.

(23)

Trong Tê Chỉ Viên có hai cây hoa đào, vào xuân đâm trồi nảy lộc sum suê.

Ta vuốt ve phần bụng hơi nhô lên, ngắm nhìn những nụ hoa đào. Không hiểu sao nhìn thế nào ta cũng cảm thấy giống như hoa đào trong Quyến Viên.

Ngày đó, tiểu nha hoàn lỡ miệng nói, đại nhân nhà nào đó muốn đem nữ nhi hứa gả cho Giang Ngọc, nhưng lại bị Giang Ngọc cự tuyệt.

Ta không hiểu vì sao chàng phải cự tuyệt mối hôn sự đó? Nếu đồng ý sẽ có người đến chơi với ta. Ta một mình ở nơi này rất cô độc.

Giang Ngọc cũng từng gạt ta nói rằng thế gian bên ngoài rất tốt, nhưng cho đến tận bây giờ chàng vẫn chưa dẫn ta đi xem qua.

Chỉ có vào ban đêm, chàng ôm lấy ta, kể cho ta một ít cố sự dễ nghe, nhưng ta biết tất cả đều không phải thật.

Ta không tin thế gian này có tiên nữ, càng không tin sẽ có người ngốc nghếch trọn đời chỉ yêu một người.

Cho nên vào một buổi tối, ta vô cùng nghiêm túc hỏi Giang Ngọc: “Tại sao ngươi lại từ chối các mối hôn sự đó?”

Giang Ngọc nâng gương mặt của ta lên, thành kính mà nói: “Nam Nam, Tê Chỉ Viên chỉ có duy nhất một nữ chủ nhân.”

“Ngươi chỉ chơi với một mình ta, ngươi không cảm thấy chán sao?”

“Mãi mãi sẽ không. Cho nên, Nam Nam cũng chỉ có thể chơi với mình ta.”

Từ sau ngày biết tiểu nha hoàn kia lỡ miệng, Giang Ngọc đã đổi một nha hoàn khác đến đây. Người này là một người câm, chỉ biết làm việc chứ không có cách nào nói chuyện với ta.

Ban ngày, Giang Ngọc không có nhà, ta ngay cả người nói chuyện cũng không có, chỉ có thể đi đi lại lại vòng quanh sân.

Có một lần ta không cẩn thận bước đến cửa, vừa vặn gặp được Giang Ngọc trở về sau một ngày làm việc mệt mỏi. Thậm chí chàng còn chưa kịp thay quan phục, đã trầm mặt kéo ta trở về phòng.

“Nam Nam, nàng không được chạy loạn. Bên ngoài rất nguy hiểm. Nàng nếu không ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ trói nàng trong phòng.”

Tại sao Giang Ngọc lại biến thành như thế này?

Những lời này không phải là những lời ta hay nói trước đây hay sao?

Không phải nói như vậy là không đúng sao?

“Ca ca của ta có phải đã chết rồi phải không?” Vấn đề trước nay ta luôn né tránh, rốt cuộc cũng thốt ra lời.

Gương mặt của Giang Ngọc u ám đến cực điểm, khiến cho ta cảm thấy hoảng hốt.

Chàng dùng sức nắm chặt cằm của ta, nghiêm phạt cắn ta một cái.

“Về sau ta không cho phép nàng nhắc đến hắn. Như vậy ta sẽ đảm bảo mạng sống cho hắn.”

Vì vậy sau này ta không hỏi bất cứ thứ gì liên quan đến ca ca nữa.

(24)

Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua. Việc ta thường làm nhất ngồi yên một chỗ ngắm mặt trời mọc rồi lại lặn.

Hoạt động thì cùng lắm cũng chỉ đi vòng quanh sân hai vòng.

Bụng càng lớn, động tác của ta cũng càng lúc càng chậm chạp. Càng gần lúc sinh thì Giang Ngọc dứt khoát dành thời gian cả ngày ở bên cạnh ta.

Chàng kể cho ta nghe rất nhiều cố sự, nhưng ta đã không còn hứng thú gì với chúng cả.

Rốt cuộc ta cũng có thể chứng kiến hài tử ra đời như thế nào.

Ta ướt sũng mồ hôi nhìn hài tử nhỏ nhắn cả người dính đầy máu nằm trong vòng ôm của bà đỡ, không ngừng rơi lệ. Sinh con thật sự rất đau. Khoảnh khắc đó ta nhớ đến dáng vẻ dính đầy máu của mẫu thân nằm dưới đất.

“Chúc mừng phu nhân, là nhi tử.”

Ta không muốn nhi tử, ta chỉ muốn một nữ nhi.

Nhưng Giang Ngọc rất vui vẻ. Chàng không ngại ta một thân ướt đẫm mồ hôi, âu yếm hôn ta mấy cái.

Nhưng ta không có hứng thú nên đã nhắm mắt lại.

Cũng vì lẽ đó ta không thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Giang Ngọc.

Hài tử xuất hiện chiếm mất phần lớn thời gian của ta.

Tê Chỉ Viên cũng náo nhiệt không ít. Giang Ngọc mời một lão mụ tử đến chiếu cố tiểu hài tử, còn mời cả bà vú bởi vì buổi tối ta vẫn phải ngủ chung với Giang Ngọc.

Ồn ào náo nhiệt ban ngày trong viện lại chỉ khiến ta càng ngày càng cảm thấy ngột ngạt.

Ta không thích hài tử, đụng một chút là bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng phải bú sữa, không kể đến việc thấy thứ gì là túm thứ đấy. Ta thậm chí không dám chạm vào đứa nhỏ, sợ chẳng may làm tổn thương hài tử.

Rốt cuộc có một ngày, ta không thể chịu đựng được nữa. Ta bắt lấy kéo đặt lên cổ của ta, giằng co với Giang Ngọc: “Ngươi để cho đi ra ngoài, ta không muốn ở chỗ này nữa.”

Sắc mặt của Giang Ngọc thống khổ, nắm chặt hai tay, trấn an nói: “Nam Nam ngoan, nàng đừng làm thương tổn bản thân, ta sẽ dẫn nàng và Đoàn Đoàn ra ngoài chơi.”

Đoàn Đoàn là tên gọi ở nhà Giang Ngọc đặt cho hài tử. Nó làm cho tới nhớ đến con mèo nhỏ trong Quyến Viên.

Ta được dẫn ra ngoài như ý nguyện, thấy được phố xá náo nhiệt, thấy được cả xâu mứt quả trong các câu chuyện kể.

Mọi thứ đều giống hệt với những gì Giang Ngọc đã nói.

Khoảnh khắc này ta mới cảm thấy bản thân còn sống.

Ta ăn mứt quả cùng các món ăn mùa xuân, nghe hý khúc và cố sự do người thuyết thư kể. Chỉ là cố sự mà người thuyết thư kể khiến ta rơi lệ, còn chưa kịp nghe xong đã bị Giang Ngọc kéo đi.

Bởi vì cố sự nói về các câu truyện yêu ma quỷ quái Thẩm gia. Chúng được kể khoa trương không ít, nhưng cũng vô cùng sinh động.

Đêm hôm đó, ta lần đầu tiên ôm lấy Đoàn Đoàn, ngửi hương sữa thơm trên người hài tử, cũng hôn lên trán đứa nhỏ một cái.

Hóa ra hài tử có thể nhỏ nhắn mềm mại như vậy. Ta ôm đứa nhỏ trên tay còn sợ khiến hài tử bị thương. Đoàn Đoàn làm ta nhớ tới lúc gặp được Giang Ngọc. Chàng rất giống tiểu oa oa, nhìn thì tưởng dễ vỡ nhưng thực ra rất kiên cường. Ta cũng muốn Đoàn Đoàn của ta kiên cường như vậy.

“Đoàn Đoàn ngoan, đã đến lúc mẫu thân phải đi tìm người nhà rồi. Con còn có phụ thân, nhưng ca ca chỉ có mình ta.”

(25)

Đêm hôm ấy, nhân lúc Giang Ngọc đang ngủ say, ta lặng lẽ đi ra ngoài.

Chàng không biết ta có một chút võ công, …, chí ít … bức tường trước mặt cũng không cản được ta. Ta biết ca ca bị nhốt trong viện ở sát vách, cũng biết ngựa bị nhốt ở nơi nào.

Chàng cho rằng ta cái gì cũng không biết, thậm chí không đề phòng mà uống phải canh đã bị ta thả mê dược.

Ta cái gì cũng biết, chỉ là tạm thời không muốn rời xa chàng mà thôi. Ta biết rõ là sai, nhưng vẫn muốn sa vào trong đó, không cách nào có thể tự kiềm chế được.

Ta biến chàng trở thành quái vật như vậy, tất cả đều do ta sai. Cho nên ta phải chuộc tội, thay chàng hoàn thành tâm nguyện của bản thân.

Ngày hôm nay được ngắm nhìn thế gian bên ngoài, ta bỗng nhiên bình thường trở lại, cũng nhận ra một điều, ta và Giang Ngọc không thể cứ tiếp tục như vậy được.

Ta đã biến chàng hoàn toàn trở nên điên loạn, trở thành một người điên giống như ta.

Tất là đều là do ta sai.

Ta viết cho chàng một bức thư, hy vọng chàng có thể hiểu rõ ý của ta, cố gắng cùng Đoàn Đoàn sống một cuộc sống thật tốt. Ta hy vọng Đoàn Đoàn của ta có thể khỏe mạnh lớn lên giống như Giang Ngọc chứ không phải là một người như ta.

Ta dẫn ca ca rời khỏi nơi này. Chúng ta xứng đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục giống như lời nói của người thuyết thư.

Ca ca bị chứng bệnh điên hành hạ khiến gầy yếu khô quắt giống như que củi. Ta cầm lấy tay của huynh ấy mà nói: “Ca ca, chúng ta về nhà thôi.”

Ca ca cười si dại, nhưng dù bị điên huynh ấy vẫn nhận ra ta.

Ta biết phụ thân đã bị xử tử thông qua bố cáo được treo ngoài đường cùng tiễng hò reo vui mừng của mọi người.

Việc duy nhất ta có thể làm bây giờ chính là dẫn theo ca ca suốt đêm trở về Quyến Viên, bồi tội cho những oan hồn nơi đây.

Loại người như chúng ta không xứng đáng được sống tốt trên thế gian này.

Quả nhiên, Giang Ngọc đã cho rời hai cây hoa đào từ Quyến Viên đến Tê Chỉ Viên. Như vậy cũng tốt, như vậy Đoàn Đoàn có thể ngắm nhìn hoa đào mà ta đã ngắm nhìn từ nhỏ tới lớn.

Ta nắm chặt tay của ca ca, dùng đuốc đốt trụi Quyến Viên.

Như vậy không một ai có thể biết được có một nơi dơ bẩn như vậy đã từng tồn tại. Tất cả cứ để ánh lửa biến thành tro bụi biến mất theo gió.

Giang Ngọc, ta xin lỗi.

Ta đã bỏ rơi chàng và Đoàn Đoàn, nhưng làm vậy trong lòng của ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

Nếu có kiếp sau, ta hy vọng ta có thể sinh ra trong một gia đình tốt đẹp, như vậy ta mới có thể vĩnh viễn không bỏ chàng mà đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.