Nam Nam Chi Gian

Chương 62




Người dịch: Cá Voi

Nếu cho bạn lựa chọn, bạn sẽ chọn hai người chia tay vì hết yêu hay chọn hai người yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau?

Tôi thà chọn hai người không còn yêu nhau.

Nghe được câu nói đó, trong phút chốc tôi cảm thấy thật rối bời. Khó khăn lắm mới đè lại được mớ cảm xúc dâng trào, tôi lẳng lặng đứng trước mặt Bành Trí Nhiên ngắm gương mặt cậu ấy ngủ say.  Bành Trí Nhiên say thật rồi, dường như  không ý thức được mình đang nói gì, đầu gục xuống, hơi bĩu môi, trông đơn thuần như một đứa trẻ. Tôi bước đến, nhẹ nhàng ôm cậu ấy vào lòng, để cậu ấy vùi mặt vào cổ tôi nói vợ ơi anh yêu em, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, nghe buồn đến nao lòng.

Ôm cậu ấy chưa được bao lâu, hình như vì nóng quá nên Bành Trì Nhiên vô thức đẩy tôi ra, có lẽ cảm thấy không thoải mái nên hơi cựa mình. Tôi đành buông cậu ấy, cầm tay cậu khẽ gọi Bành Trí Nhiên. Cậu ấy theo phản xạ nắm chặt lấy tay tôi, nhưng đáp lại vẫn chỉ một câu vợ ơi anh yêu em. Thật ngốc.

Lúc đó tôi không biết phải hình dung tâm trạng của mình thế nào, cảm giác chua xót khiến tôi vừa muốn khóc vừa muốn cười, bộ dạng như tên ngốc. Nhưng tôi chỉ nhìn cậu ấy bằng đôi mắt ướt ướt, sau đó kề môi hôn một cái, rồi cúi thấp đầu khẽ đáp: “Ông xã”.

Đợi đến khi Bành Trí Nhiên hết trằn trọc, dần ngủ thiếp đi trên chiếc xe lăn, tôi mất nửa ngày mới đưa được cậu ấy nằm lên giường, giúp cậu ấy cởi quần áo và tất, sau đó nhét cái người say bất tỉnh nhân sự ấy vào chăn.

Vốn dĩ tôi định về luôn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không biết cái tên này ngày mai tỉnh lại sẽ ra sao. Hơn nữa, tôi thật sự rất nhớ cậu ấy, rất nhớ rất nhớ. Vì vậy tôi liền ở lại, tắm rửa qua loa rồi leo lên giường nằm cạnh cậu ấy. Tôi vốn cho rằng ngủ cùng Bành Trí Nhiên sẽ rất dằn vặt, nhưng đêm đó cậu ấy dày vò tôi mệt quá, khiến tôi không còn sức lực để nghĩ đến chuyện khác. Bành Trí Nhiên bị cơn say dằn vặt không yên, khi nằm xuống hơi men bị đẩy xuống dạ dày khiến cậu ấy rên rỉ mấy lần như muốn nôn, dọa tôi vội vàng chạy đi tìm khăn, sợ cậu ấy nôn ra. Thế nhưng Bành Trí Nhiên chẳng nôn được gì, chỉ xoay người vùi mình vào chăn, năm nguyên tư thế ấy cả buổi. Cả đêm hôm đó tôi không ngủ được, mãi cho đến khoảng ba giờ sáng Bành Trí Nhiên rốt cuộc cũng ngủ yên, lúc này tôi mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau nghe thấy tiếng chuông cửa tôi còn tưởng mình đang mơ, vì tôi có lỗi giác mình cực kỳ hạnh phúc. Từ ngày hai chúng tôi chia tay, loại cảm giác hạnh phúc này rất lâu rồi tôi không cảm nhận được. Nhưng buổi sáng ngày hôm đó hình như không giống. Hơi ấm sau lưng truyền đến như có người đang ôm lấy tôi. Tôi nghĩ có lẽ mình lại nằm mơ đến khoảng thời gian Bành Trí Nhiên vẫn còn ở bên tôi, phía sau tôi có lẽ chỉ là chiếc chăn ngày ngày cùng tôi yêu đương mà thôi. Nhưng cảm giác này thật sự rất hạnh phúc, khiến tôi không ngừng tự nhủ trong mơ đừng tỉnh dậy đừng tỉnh dậy, một khi tỉnh dậy cậu ấy sẽ không còn bên tôi nữa, Bành Trí Nhiên của tôi sẽ lại trở thành chiếc chăn vô tri vô giác.

Cố ép bản thân phải rơi vào giấc ngủ, tôi xoay người ôm lấy eo của chiếc chăn Bành Trí Nhiên, thế nhưng cảm giác quá chân thật, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của cậu ấy. Giấc mơ này thật đẹp. Tôi cọ môi hướng lên trên, hình như cọ đến môi cậu ấy, tôi liền hôn nhẹ một cái, thật mềm. Một lúc sau chiếc chăn đột nhiên chủ động hôn tôi. Tôi khẽ cười, giấc mơ này tuyệt quá, ngay cả chăn cũng biết chủ động hôn. 

Nhưng đến khi tiếp xúc tôi mới phát hiện có chỗ không đúng. Động tác của chiếc chăn này hơi mạnh, nó ôm tôi rất chặt, rồi bắt đầu hôn tôi, hơn nữa còn sờ phía dưới của tôi. Tôi khẽ rên một tiếng, cảm giác phía dưới hình như đã cứng. Tôi cau mày, hô hấp dần trở nên nặng nề, chầm chậm mở mắt. Xuất hiện trước mắt tôi là Bành Trí Nhiên bằng xương bằng thịt, môi cậu ấy đè lên môi tôi, dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi nói: “Chào buổi sáng”.

Không phải là chăn ư!

Đầu óc tôi nhất thời sụp đổ, mất một lúc lâu sau mới nhớ ra chuyện xảy ra tối qua. Lý trí nói tôi biết phải lập tức đẩy cậu ấy ra, chúng tôi không thể ở bên nhau, tôi phải để cậu ấy sống cuộc đời của những người bình thường. Nhưng cơ thể không sao làm vậy được, cho đến khi từng đợt chuông cửa vang lên thúc giục. Bành Trí Nhiên hơi nhướn lông mày, khẽ đẩy tôi ra. “Em ra mở cửa đi”.  Đầu óc choáng váng, tôi mặc vội áo choàng ngủ chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra tôi lập tức chết trân. Đứng ngoài cửa là mẹ của Bành Trí Nhiên. Trong nhất thời ngay cả lên tiếng chào hỏi tôi cũng không nói được. Hiển nhiên mẹ cậu ấy không ngờ sẽ thấy tôi ở đây, nhưng sự kinh ngạc qua đi, bà chỉ hỏi: “Nó ở trong phải không?”

Tôi ngây ngốc gật đầu, đến khi mẹ cậu ấy hỏi: “Tôi vào được không?”, tôi mới vội nhường đường cho bà ấy vào phòng.

Bành Trí Nhiên đã ngồi dậy từ lúc nào, nhưng sắc mặt cậu ấy đổi thành vẻ lạnh nhạt mất kiên nhẫn, tùy tiện chỉ vào một góc:”Để đó đi”.

Lúc này tôi mới phát hiện trong tay mẹ cậu ấy xách theo một túi quần áo sạch. Bà gật đầu, đặt túi quần áo sang một bên, sau đó nhìn cậu ấy. Tôi đứng bên cạnh mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bành Trí Nhiên nhìn tôi cau mày, đưa tay nhu huyệt thái dương, vì đau đầu mà sắc mặt thoạt nhìn không được tốt, nhưng thái độ khác hẳn trước đó: ” Xin lỗi em, tối qua lại làm phiền em rồi. Lần sau sẽ không như vậy”.

Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì, chỉ thấy thái độ Bành Trí Nhiên bỗng nhiên lạnh nhạt khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Chán nản ừ một câu xem như trả lời, tôi nghĩ mình cứ đứng đực ra ở đây rất thừa thãi, nên cầm quần áo định vào nhà vệ sinh thay ra rồi chuồn về. Chẳng ngờ mẹ Bành Trí Nhiên gọi tôi lại: ” Trần Gia, cậu đừng đi vội. Hôm nay vừa hay có cậu ở đây, dì có vài lời muốn hỏi Bành Trí Nhiên”.

Tôi kinh ngạc nhìn mẹ cậu ấy, sau đó lại nhìn Bành Trí Nhiên, nhất thời không biết phải làm sao. Bành Trí Nhiên chỉ nhìn tôi một cái, không nói gì. Tôi nghĩ một chút, quyết định ngồi xuống trước bàn trang điểm, giữ khoảng cách nhất định với Bành Trí Nhiên.

Mẹ Bành Trí Nhiên ngồi xuống một bên sofa, cúi thấp đầu điều chỉnh tâm trạng, sau đó ngẩng đầu, cố giữ bình tĩnh hỏi: ” Con trai, con có biết tình trạng sức khỏe hiện giờ của mình không?”

Bành Trí Nhiên không nhìn mẹ, không bận tâm trả lời: “Biết”

Mẹ cậu ấy nói: “Con biết mà vẫn tiếp tục uống rượu thế này hả? Bác sĩ nói rất rõ ràng không được uống rượu không được dùng chất kích thích. Những thứ này không tốt cho sức khỏe”

Bành Trí Nhiên vẫn lạnh nhạt: “Vậy thì sao?”

Mẹ cậu ấy nén giận, thở dài: “Có phải con đang giận dỗi với cha mẹ không?”

Bành Trí Nhiên cười nhạt, nghiêng đầu nói với mẹ cậu ấy: “Con không giận dỗi. Con chỉ cảm thấy ngay cả việc tự do yêu ai cũng không được, vậy thì sống lâu hay chết sớm cũng chẳng có gì khác biệt. Sức khỏe đâu còn quan trọng gì nữa”.

Gì cơ? Cậu ấy nói gì? Nghĩa là sao?

Mẹ Bành Trí Nhiên vừa nghe vậy hốc mắt đã đỏ lên. Bà cúi thấp đầu, cắn môi hồi lâu rồi ngẩng lên, mắt lấp loáng nước. “Mẹ biết con dùng sức khỏe chính mình để đấu với cha mẹ. Chỉ cần chúng ta đồng ý cho hai đứa ở bên nhau thì con mới quý trọng sức khỏe phải không?”

“Đúng vậy”. Bành Trí Nhiên nhướn mày, hơi kích động: “Bác sĩ cũng nói đây là bệnh gia truyền, hai người rốt cuộc ai là người truyền bệnh cho con! Sao lại là con! Cơ thể không được lựa chọn thì thôi, ngay cả người mình thích cũng không được chọn, mẹ nói xem quý trọng bản thân có tác dụng gì!”

Tôi đờ người, Bành Trí Nhiên bị bệnh ư? Mắc bệnh gì? A trời ơi bệnh gì! Tôi mới xa cậu ấy được ba tháng, chúng tôi có nhiều kỷ niệm như vậy, chúng tôi còn chưa được ở bên nhau, sao cậu ấy nói có bệnh liền bệnh luôn rồi! Tôi đau lòng như muốn chết đi.

Mẹ Bành Trí Nhiên bắt đầu nghẹn ngào: “Mẹ và cha con không bị bệnh này, con đã tiểu ra máu rồi, không thể lấy sức khỏe ra đùa được đâu”. Bà lau nước mắt, ngẩng đầu nói: “Nếu con chịu thay đổi, sống lành mạnh theo lời bác sĩ dặn, thì mẹ sẽ không phản đối nữa. Mẹ đồng ý cho hai đứa ở bên nhau”.

“Mẹ nói thật không?” Bành Trí Nhiên bật dậy, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại trầm xuống. “Vậy cha con thì sao?”

“Con yên tâm, mẹ sẽ nói với ông ấy. Nếu ông ấy không đồng ý thì cho ông ấy cút về quê!” Mẹ Bành Trí Nhiên lau nước mắt, ngang ngược nói.

Lúc này sắc mặt Bành Trí Nhiên mới dịu lại, liếc nhìn tôi rồi nói: ” Tuy cha mẹ đồng ý, nhưng bây giờ con trai mẹ thế này, không biết liệu người ta có cần con trai mẹ nữa không. Lần trước mẹ còn nói những lời khiến người ta đau lòng như thế với mẹ Trần Gia…” 

Mẹ cậu ấy nghe vậy vội lau mắt rồi quay sang nhìn tôi, biểu cảm phức tạp: ” Trần Gia, cậu vẫn thích Bành Trí Nhiên chứ? Dì nhìn ra được, cậu vẫn thích nó, nhưng bây giờ sức khỏe nó không tốt lắm, cậu sẽ không bỏ rơi nó chứ?”

Tôi mấp máy môi, lời chưa kịp nói ra, nước mắt đã rơi xuống, mắt đỏ hồng hồng, lắc đầu liên tục. 

“Cậu ấy bị sao vậy? Rốt cuộc là bị sao vậy? Cháu không bỏ rơi cậu ấy, cháu sẽ không bỏ rơi cậu ấy……” Tôi vừa nói vừa nhìn về phía Bành Trí Nhiên. Vành mắt cậu ấy cũng đỏ lên, hơi cong khóe miệng nói với tôi: “Đừng vội, đợi lát nữa anh sẽ nói với em”.

Mẹ Bành Trí Nhiên nhìn tôi, lau nước mắt: “Con ngoan, dì biết con là đứa trẻ ngoan. Lần trước dì nói với mẹ con những lời khó nghe, mong mẹ con tha thứ. Dì biết bản thân dì ích kỷ, nhưng dì chỉ muốn tốt cho Bành Trí Nhiên. Dì chỉ có đứa con trai này thôi….”

Tôi liên tục xua tay, vừa sụt sịt vừa nói: ” Dì ơi con hiểu, con hiểu mà. Bành Trí Nhiên anh bị sao vậy? Rốt cuộc là bị sao vậy?”

Bành Trí Nhiên giờ mới rời khỏi giường, bước đến xoa đầu tôi: “Lát nữa sẽ kể cho em”. Sau đó cậu ấy đi đến chỗ mẹ, ngồi quỳ xuống lau nước mắt cho bà, giọng hơi nghẹn ngào: “Mẹ, con xin lỗi. Về phía mẹ Trần Gia, con sẽ tự mình đến xin lỗi, mẹ chỉ cần ra mặt mời họ ăn bữa cơm là được. Sau này con sẽ yêu quý bản thân, vì Trần Gia, con sẽ trân trọng cơ thể”.

Mẹ cậu ấy nghẹn ngào, vừa vỗ mu bàn tay cậu ấy vừa nói: “Được được, con vui là được”.

Sau đó tôi mải đau lòng, nghĩ ngợi lung tung đoán Bành Trí Nhiên bị bệnh gì, mẹ cậu ấy về lúc nào cũng không biết. Đến tận khi Bành Trí Nhiên trở lại, ngồi xuống trước mặt, ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi chỉ biết lầm bầm: Bành Trí Nhiên anh bị bệnh sao không nói cho em, anh bị bệnh gì vậy, chúng ta mới chia tay được ba tháng sao anh đã bị bệnh rồi. Rốt cuộc là bệnh gì hả. Anh yên tâm em sẽ không bỏ rơi anh đâu. Em đau lòng lắm. Chúng ta còn chưa hạnh phúc bên nhau đâu, hức, Bành Trí Nhiên anh không được xảy ra chuyện, không được xảy ra chuyện.

Cậu ấy buồn cười nhìn tôi: “Chính em nói sẽ không bỏ rơi anh đấy nhé. Cho dù sau này ông xã không thỏa mãn được em, em cũng không được bỏ anh đâu nha”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.