Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở

Chương 67: Quay lại kiếp trước




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đại hán mặt đen mắt thấy một kích đắc thủ, không khỏi cao giọng cười to: "Gian tướng ngộ quốc, làm sao dám cắt lãnh thổ Đại Tống ta mua vui cho Kim tặc? Chết không đáng tiếc!”

Hay cho một câu c.h.ế.t không có gì đáng tiếc!

Lục Trầm Chu tay ôm ngực, nặng nề ngã xuống ngựa, hắn vốn tưởng rằng có cơ hội sống lại, sẽ nở mày nở mặt, đắc ý cả đời, lại không ngờ chỉ ngắn ngủn mấy năm, liền c.h.ế.t trong tay giang hồ thảo mãng.

Cũng không biết sau khi hắn đi, vận mệnh phủ Định Quốc Công như thế nào, bằng sức một mình Liễu Uyển Nhu có thể chống đỡ được hy vọng toàn tộc Lục thị?

Lại càng không biết, nhưng cây lúa hắn trồng xuống, có thể bình yên đưa đến tay người khiến hắn suy nghĩ cả đời, cũng nhớ thương cả đời?

“Tiếc nuối không ngơi, tiếc nuối không ngơi…”

Lục Trầm Chu thở dài, trong bóng tối và thống khổ chậm rãi nhắm hai mắt lại.

“Hầu gia còn chưa tỉnh lại sao?”

Định Bắc Hầu phủ, lão Hầu phu nhân mắt thấy nhi tử nhà mình đã nằm trên giường hơn nửa tháng, mời đại phu khắp triều dã cũng không thể nhìn ra bệnh, lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ hắn ngủ lâu không tỉnh, thậm chí còn có ý nghĩ khác.

“Ta đã nói đụng phải Thẩm Căng kia sẽ không có chuyện gì tốt, ba năm cưới nàng vào cửa thật sự xui xẻo, đầu tiên là Thái tử xảy ra chuyện, sau lại là Lang Vương mưu phản, bây giờ lại đến phiên Trầm Chu. Con ta số khổ, sao lại xui xẻo như vậy?"

Nàng một mặt khóc một mặt ồn ào, gọi người đi sơn tự mời đại sư đến.

Lục Trầm Chu vốn là đau đến khó nhịn, vô cùng mệt mỏi, bên tai lại luôn luôn có người không ngừng nói chuyện ầm ĩ, hắn nhịn không được mở mắt, lại nhìn thấy mẫu thân và muội muội đang vây quanh bên giường hắn, khóc đỏ hai mắt.

Hắn... không chết?

Thế sự khó liệu, nhân quả hư vô, báo ứng không sai.

Lục Trầm Chu không thể tưởng được ý trời khó dò như thế, dù chính mình bày mưu nghĩ kế như thế nào, cũng như muối bỏ biển trong chúng sinh.

Một mũi tên kia, không chỉ không b.ắ.n c.h.ế.t hắn, ngược lại đưa hắn trở về kiếp trước.

Định Bắc Hầu phủ vẫn là Định Bắc Hầu phủ, mẫu thân hắn vẫn là lão Hầu phu nhân, muội muội hắn chưa xuất giá, Liễu Uyển Nhu vẫn là biểu tiểu thư sống nhờ trong nhà hắn.

Còn có Thẩm Căng... Đúng rồi, còn có Thẩm Căng! Nàng đã trở lại, Thẩm Căng ở nơi nào?

Lục Trầm Chu tỉnh táo lại, chợt nắm lấy tay tùy tùng quát: "Hầu phu nhân ở đâu?”

Tùy tùng bị hắn làm cho hoảng sợ, vội nói: "Ngày đó Hầu gia và phu nhân hòa ly, ra cửa không biết như thế nào lại đụng vào xe ngựa của phu nhân, đợi đến khi mọi người nâng xe ngựa lên, Hầu gia và phu nhân đều bất tỉnh. Các tiểu nhân liền đưa Hầu gia về Hầu phủ, phu nhân thì được đưa đến Thẩm gia, nghe nói phu nhân đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, Thẩm gia đã chuẩn bị hậu sự.”

Chuẩn bị hậu sự? Thẩm gia sao có thể bạc tình như vậy, Thẩm Căng còn chưa chết, vì sao phải chuẩn bị hậu sự cho nàng?

“Mau, mau đi chuẩn bị ngựa, bản hầu muốn đến Thẩm gia!”

“Con trai ta, con... con đã hòa ly với Thẩm Căng rồi, còn đến Thẩm gia làm gì?”

Lão phu nhân nghe Lục Trầm Chu muốn người chuẩn bị ngựa, nhịn không được tiến lên một bước ngăn cản: "Nàng sống hay chết, sau này đều không liên quan đến Định Bắc Hầu phủ chúng ta. Ngươi hôn mê mấy ngày nay, đều là Uyển Nhu vất vả chăm sóc ngươi, ngươi cũng đừng phụ lòng người trước mắt.”

Cái gì gọi là phụ lòng người trước mắt, người hắn không nên phụ lòng nhất chính là Thẩm Căng!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.