Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở

Chương 66: Bị ám sát




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Trầm Chu đang muốn đi vào trong phòng khách, các khách nhân đều đến gần đầy đủ, chủ nhân là hắn cũng nên đi ra chiêu đãi, thấy tùy tùng vội vàng chạy tới, không khỏi đứng ở trên bậc thềm nhíu mày hỏi hắn: "Chuyện phía trước xong rồi sao?"

Tùy tùng nói một tiếng "Chưa xong", sợ bị mắng, vội vàng đưa túi vải tới trước mặt Lục Trầm Chu: "Hầu gia, hôm nay thông phán Hồ Châu Tiết Hoài Tông cũng phái người đưa quà mừng tới.”

Tiết Hoài Tông tặng quà? Hắn thả ra ngoài vài năm xem ra có bản lĩnh rồi, còn biết tặng quà cho hắn.

Lục Trầm Chu hơi nhíu mày, hỏi trưởng tùy: "Tặng quà gì?”

Hồ Châu cũng không phong phú bằng hai phủ Tô Hàng, nếu Tiết Hoài Tông đưa quà quá quý giá, chứng tỏ hắn cũng không thanh chính liêm minh như Thẩm Căng nói.

Tùy tùng mở túi, đưa tới trước mắt Lục Trầm Chu cho hắn nhìn thoáng qua: "Là một bó lúa.”

Tiết Hoài Tông đưa lễ vật cho hắn, tặng bông lúa, hắn có ý gì?

"Nếu muốn tặng quà thì tặng cho đàng hoàng, tặng quà thế này chẳng lẽ còn bảo bản hầu đoán tâm tư của hắn hay sao?"

Lục Trầm Chu khoát tay, đang định phân phó tùy tùng đem bó lúa này ném ra ngoài, lại nghe tùy tùng nói: "Nghe xa phu tặng lễ nói, đây không phải là bông lúa bình thường, là Tiết phu nhân lúc mua lương thực từ chỗ thương nhân Phúc Kiến lấy được, nghe nói lúa này đến từ nước Chiêm Thành, nhanh lớn, chịu hạn, hạt nhỏ, không chọn đất mà sinh. Tiết phu nhân sau khi nhận được, thuận tiện cho năm nay ở nhà trồng thử một lần, mới hơn năm mươi ngày đã chín. Tiết Thông Phán sau khi biết được như nhặt được chí bảo, liền khiến xa phu kiêm trình đưa cho gia, nếu như nam bắc đều có thể trồng, cùng lúa mùa phối hợp trở thành lúa hai mùa, tất nhiên sẽ khiến sản lượng ngũ cốc tăng nhiều, cho dù gặp phải năm hạn cũng không sợ.”

Lục Trầm Chu nghe vậy, yên lặng vươn tay ra, lấy một bó lúa từ trong túi ra, nhìn kỹ.

Từ lần đó Thẩm Căng đi theo Tiết Hoài Tông ra ngoài, hắn đã ba năm chưa từng nghe qua tin tức của nàng, vốn tưởng rằng cuộc đời này sẽ không nghe tên nàng nữa, cũng không nghĩ Tiết Hoài Tông lại liên hệ bọn họ với nhau.

Lục Trầm Chu nhìn bông lúa xong, cẩn thận bỏ nó vào trong túi, dặn dò tùy tùng: "Đem thứ này cất đi, đợi qua ngày đại hỉ của tiểu thư đưa đến Nhất Thủy Thanh.”

Tùy tùng cảm thấy may mắn mình vừa rồi không có ném cái túi vải rách này đi, vội vàng gật đầu đồng ý.

Vừa qua ba ngày Lục Trầm Ngư về nhà lại mặt, Lục Trầm Chu liền chạy tới Nhất Thủy Thanh, lấy bông lúa kia ra, bóc gạo bên trong, cất vào trong túi thơm tùy thân.

Tháng sáu năm sau, lúc rảnh rỗi, hắn liền mang theo túi thơm, đến Nhất Thủy Thanh khai khẩn một mảnh đất hoang, trồng xuống.

Từ đó về sau vì chăm sóc tốt một luống lúa nước này, hắn thường lui tới giữa phủ Định Quốc công và biệt uyển, một lần đi ở lại mấy canh giờ.

Ngày hôm nay thấy lúa đã bứt bông, Lục Trầm Chu tính toán ngày tháng, Thẩm Căng nói hơn năm mươi ngày không sai biệt lắm, xem ra "lúa Chiêm Thành" này là giống tốt, thích hợp mở rộng trồng trọt.

Hắn liền chờ đến khi bông lúa chín, cắt một mảnh bông lúa nhỏ buộc lại, cũng dùng túi vải đựng, kèm cả thư từ cũng gọi người đưa đến Hồ Châu.

Làm xong hết thảy, hắn mới từ Nhất Thủy cưỡi ngựa trở về.

Gần đây biên quan nhiều chiến sự, người Kim nhiều lần phạm biên giới, hắn thân là Tể tướng, trong triều bận rộn, khó khăn lắm mới chăm sóc xong một mẫu ruộng lúa này, về sau sợ là không có cuộc sống yên ổn nữa, đang cân nhắc sau khi hồi phủ còn phải lên một tấu chương nghị hòa cho quan gia, chợt nghe phía sau có người hô to một tiếng "Lục tướng"

Lục Trầm Chu nghiêng đầu đi, đã thấy một đại hán mặt như sơn đen, tay cầm một bộ nỏ cung, nhắm vào hắn.

Theo một tiếng “đinh” dây cung vang lên, Lục Trầm Chu chỉ thấy lông mũi tên trắng noãn kia như phi ưng thoáng qua rồi biến mất, trong nháy mắt b.ắ.n vào n.g.ự.c của hắn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.