Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở

Chương 59: Không thể nhẫn tâm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiết phu nhân cảm thấy ngơ ngẩn, nắm tay Thẩm Căng trở lại trong phòng, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, hai tròng mắt không sáng như ngày xưa, nghĩ đến những ngày này nàng cũng bất an.

Tiết phu nhân trìu mến sờ sờ khuôn mặt Thẩm Căng, xúc tu da thịt lạnh thấu xương, bà bất giác rơi lệ: "Mấy ngày nay khổ cho con, nếu con ta có thể ra ngoài, sau này ta tất không để nó bạc đãi con. Nếu con ta không ra được, con ngoan, con còn trẻ, không cần theo Tiết gia chúng ta tịch mịch sống quãng đời còn lại, ta sẽ làm chủ thả con trở về, để cho con tìm một gia đình tốt gả đi.”

“Mẫu thân…”

Thẩm Căng cũng rơi lệ theo bà, kiếp trước nàng tích bao nhiêu phúc khí, kiếp này mới có thể gặp được mẹ con Tiết gia đối xử tử tế với nàng như vậy.

Một Tiết Hoài Tông viết thư phóng thê cho nàng không tính, ngay cả mẹ chồng cũng tính toán tương lai cho nàng.

Nàng sao có thể nhẫn tâm nhìn Hoài Tông chịu c.h.ế.t chứ?

Thẩm Căng nằm trên đầu gối Tiết phu nhân khóc rống một hồi, nàng còn trẻ mất đi song thân, đã lâu không cảm nhận được ấm áp của gia đình, mà nay mẫu tử Tiết gia cho nàng một gia đình, nàng muốn báo đáp cũng chỉ có cứu Hoài Tông ra ngoài, liền nghẹn ngào an ủi Tiết phu nhân nói: "Mẫu thân, Hoài Tông chàng ấy sẽ trở về, người tin tưởng con, không lâu nữa chàng sẽ trở về.”

“Tốt, tốt, ta tin con, ta tin.”

Tiết phu nhân khẽ vuốt tóc mai Thẩm Căng, chỉ cho rằng nàng đang an ủi mình, lại không biết trong lòng Thẩm Căng đã sớm có tính toán khác.

Tháng chạp đã qua, trong triều được nghỉ đông, trên dưới phủ Định Quốc Công đều cho rằng Hầu gia bọn họ rảnh rỗi, tất phải chỉnh đốn nội vụ trong phủ, nhưng mấy quản sự lại không thấy bóng dáng Lục Trầm Chu, chỉ thấy tùy tùng bên cạnh hắn mỗi ngày chạy trong ngoài ngoài, một ngày có thể đi ra ngoài ba năm chuyến.

Mọi người trong lòng kinh ngạc, đang không biết chủ tớ bọn họ chơi trò gì, tùy tùng bên kia lại chạy trở về, vào cửa thở hổn hển, mới cùng Lục Trầm Chu nói: "Hầu... Hầu gia, Tiết phu nhân kia đến Thiên Phương lâu rồi.”

“Nàng quả nhiên tới!”

Lục Trầm Chu trên mặt vui vẻ, buông thoại bản trong tay xuống, vội vàng trở về phòng thay quần áo, liền phân phó người chuẩn bị xe ngựa chạy tới Thiên Phương lâu.

Thẩm Căng im lặng ngồi trong nhã gian lầu hai, chén nước trà trước mặt đã tan hết nhiệt độ, nàng cũng chưa từng uống một ngụm, chỉ chờ Lục Trầm Chu đến.

Lục Trầm Chu vẫn đuổi khách, một mình đặt toàn bộ Thiên Phương Lâu, hắn biết Thẩm Căng ở trên lầu, không chậm trễ, vài bước nhảy lên phía trên, đẩy cửa ra liền nhìn đôi mắt như sơn của Thẩm Căng, thấm đầy hàn quang, lạnh lùng nhìn hắn.

“Không biết ngày đó Hầu gia nói có thể bảo vệ Tiết Hoài Tông ra khỏi ngục, có thật hay không?”

Lục Trầm Chu nhếch môi: "Tất nhiên là thật, chỉ cần nàng đồng ý rời khỏi Tiết gia, gả vào phủ Định Quốc Công, bản hầu cố gắng bảo vệ tiền đồ Tiết Hoài Tông không lo.”

Hắn hứa hẹn, Thẩm Căng liền thở phào nhẹ nhõm, cũng đưa ra yêu cầu của mình: "Đã như vậy, chỉ cần ta nhìn thấy Tiết Hoài Tông ra tù, ta liền đồng ý Hầu gia lập tức rời khỏi Tiết gia, gả vào phủ Định Quốc Công."

“Được, một lời đã định!”

Lục Trầm Chu vui mừng nhướng mày, nhìn chén nước trước mặt Thẩm Căng chưa động, liền muốn gọi tiểu nhị đến dâng một bình nước trà cho nàng.

Thẩm Căng đứng dậy khéo léo cự tuyệt hắn: "Trước đó thiếp thân vẫn là thê tử của Tiết Hoài Tông, là con dâu của Tiết gia, sau này nếu không có tin tức Tiết Hoài Tông ra tù, kính xin Hầu gia đừng gặp thiếp thân nữa.”

A, hay cho một trinh tiết liệt phụ!

Lục Trầm Chu không vui vẻ gật đầu, chỉ cần Thẩm Căng chịu rời khỏi Tiết gia, hắn cũng không vội gặp nàng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.