(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Trầm Chu bị Thẩm Căng nói đến giật mình, cho đến khi bóng dáng Thẩm Căng biến mất không thấy nữa, hắn mới hiểu được, Thẩm Căng rốt cuộc nói sai chỗ nào.
Hắn thật sự không cam lòng, nhưng mà cũng không phải bởi vì cưới vợ không hiền, quả mẫu không từ, ấu muội không thục, mà là bởi vì hắn thích nàng.
Nghĩ đến cũng thật buồn cười, kiếp trước nàng là thê tử hắn cưới đàng hoàng, hắn nhìn cũng không muốn nhìn nàng thêm một lần.
Mà nay nàng là thê tử của người khác, hắn lại khó có thể tự kiềm chế mà yêu nàng.
Hơn hai mươi năm nay, từ khi còn bé hắn muốn cái gì được cái đó.
Khi phụ thân hắn còn sống, thứ hắn muốn liền do phụ thân hắn vì hắn tranh thủ.
Khi phụ thân hắn không có ở đây, muốn cái gì, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình tranh thủ.
Hiện giờ công danh lợi lộc, hắn đều có dễ như trở bàn tay, duy chỉ có một Thẩm Căng, cầu không được, yêu không thể, giải không thoát.
Nhưng hắn lại không muốn buông xuống, trầm luân đến cuối cùng, chỉ còn lại một chấp niệm quanh quẩn trong lòng: Thẩm Căng, hắn bắt buộc phải có!
"Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
Lục Trầm Chu nghĩ đến đây, vội vàng xuống lầu, gọi tùy tùng đi dắt ngựa, giương roi ngựa lên, lẻ loi một mình đánh ngựa chạy thẳng theo hướng Thẩm Căng rời đi.
Ngày đông ngắn ngủi, lúc Thẩm Căng từ Thiên Phương lâu đi ra mặt trời vẫn còn ở Tây Sơn rủ xuống muốn rơi, nào ngờ người còn chưa đi ra phố dài, hoàng hôn đã cuộn tròn ở chân trời.
Hôm qua trời mới đổ tuyết lớn, e sợ đêm khuya không tiện đi lại, nàng liền lấy tay bảo vệ mũ chiêu quân, vội vã trở về.
Người đi đường ít dần, nàng đi tới cuối đường, đang muốn mua đèn lồng soi đường trở về, lại nghe phía sau một trận vó ngựa hí vang, nàng chưa kịp quay đầu lại, liền bị người ôm lấy, đặt lên lưng ngựa.
“Lục Hầu gia?”
Thẩm Căng sau khi kinh hãi lấy lại tinh thần, vừa thấy Lục Trầm Chu bắt cóc nàng, nhất thời vừa tức vừa vội, không ngừng kéo cánh tay hắn quấn quanh hông nàng, "Lục hầu gia, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài làm cái gì, mau thả ta xuống!”
Lục Trầm Chu mím chặt môi, tùy ý nàng véo cánh tay hắn chảy máu, cũng không buông lỏng nửa phần.
Một đường đánh roi ngựa, chạy thẳng đến ngoại ô kinh thành, Thẩm Căng mới nhìn ra, phương hướng hắn đi đúng là Tiết gia.
“Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Thẩm Căng cùng hắn làm phu thê ba năm, nhìn thấy sự lạnh lùng vô tình của hắn, cũng nhìn thấy sự bạc tình ít nghĩa của hắn, chỉ chưa từng thấy hắn điên cuồng như hôm nay.
Lục Trầm Chu mắt thấy bốn phía lặng lẽ không có người ở, mới chậm rãi thả lỏng dây cương trên tay, mặc cho ngựa tự đi thong thả bước về phía trước, tự tại sau lưng Thẩm Căng mở miệng nói: "Vừa nãy nàng nói sai một câu rồi, bất luận hôm nay bản hầu cưới ai, đều không liên quan đến tâm ý của bản hầu đối với nàng. Nếu như theo như lời nàng nói, bất kỳ một nữ tử nào trên đời, chỉ cần dịu dàng hiền lành hơn Liễu Uyển Nhu, hiểu biết đại thể hơn mẫu thân ta, thông minh hơn ấu muội ta, bản hầu sẽ bắt lấy không buông, vậy nàng coi bản hầu là cái gì?"
Chẳng lẽ không phải sao?
Thẩm Căng bị hắn ôm ở trước người, giãy thoát không được, lại không dám quá mức tới gần, đành phải cứng ngắc trả lời: "Thiếp thân đã nói rõ ràng với Hầu gia, trừ phi tử biệt, nếu không thiếp thân và Tiết Hoài Tông sẽ không tách ra, tâm ý Hầu gia sợ là vô ích rồi.”
“Hay cho một câu tử biệt!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");