Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở

Chương 53: Si niệm nổi lên




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Trầm Chu mím môi, Phật nói muốn biết nhân duyên kiếp trước, nhìn quả kiếp này nhận, muốn biết quả kiếp sau, kiếp này gieo nhân. Nhất niệm sân tâm khởi, tám vạn chướng môn khai.

Khi đốt túi thơm kia, hắn muốn đốt đi nghiệp chướng trong lòng.

Mà nay lại bởi vì một phong thư phóng thê, si niệm lại nổi lên, sinh sôi không ngừng.

Hắn và Thẩm Căng, kiếp trước vốn nên là một đôi vợ chồng ân ái, cầm sắt tương hòa, đầu bạc đến già, lại bởi vì hiểu lầm nảy sinh oán hận, giận dữ hòa ly.

Sau khi sống lại, hắn vốn dĩ có cơ hội cùng nàng kết duyên lần nữa, rồi lại bởi vì một ý niệm sai lầm mà bỏ lỡ.

Vốn tưởng rằng nàng đã gả cho người khác, mình thân là Ngự Sử Trung Thừa, dù thế nào cũng không thể cưỡng đoạt thê tử của người khác.

Lại không thể tưởng được, Tiết Hoài Tông lại viết thư phóng thê cho Thẩm Căng, hắn chỉ cần đem thư phóng thê giao cho Thẩm Căng, từ nay về sau, Thẩm Căng vẫn là Thẩm Căng, không còn là Tiết phu nhân nữa.

Hắn còn có cơ hội đền bù sai lầm, còn có cơ hội để mọi thứ trở về điểm khởi đầu, làm lại từ đầu.

Lục Trầm Chu yên lặng cất kỹ thư phóng thê, không lập tức đi Tiết gia, lại để xa phu lái xe chạy về phủ Định Quốc Công.

Thẩm Căng ở nhà cả đêm không ngủ, đợi cả đêm cũng không đợi được chút tin tức của Tiết Hoài Tông, cho đến sáng sớm ngày hôm sau, bên Lục Trầm Chu mới phái người hầu cận tới báo, nói là ở chỗ này nói chuyện không tiện, mời nàng đến Thiên Phương lâu nói chuyện.

Thẩm Căng lo lắng cho Tiết Hoài Tônh, cũng không cảm thấy có gì không ổn, vì thế thu dọn một phen, liền theo như lời Lục Trầm Chu, lúc chạng vạng tối chạy tới Thiên Phương Lâu.

Lục Trầm Chu sáng sớm đã sai người bao cả Thiên Phương lâu, lúc Thẩm Căng đến đó, trong Thiên Phương lâu trống rỗng, yên tĩnh không tiếng động, chỉ có nhã gian lầu hai nửa mở cửa, hiện ra một bóng người.

Nàng cất bước lên lầu, Lục Trầm Chu ở trong phòng, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tú lệ của nàng dưới mũ chiêu quân từng chút từng chút đập vào mắt.

“Thẩm Căng đến trễ, để Hầu gia đợi lâu.”

Thẩm Căng cởi mũ chiêu quân xuống, lông mày còn lộ ra mồ hôi vội vã đổ ra khi vội vàng đến chỗ hẹn.

Lục Trầm Chu thấy vậy đầu óc khẽ động, kiếp trước thật ra hắn và Thẩm Căng từng có vài lần thân thiết da thịt.

Lần đầu tiên là đêm động phòng hoa chúc, bởi vì hắn giận bị nàng tính kế hãm hại, cho nên có ý làm khó nàng, hai người ầm ĩ nửa đêm, mồ hôi chảy không ít, lại chưa từng cảm thấy vui thích.

Sau đó Thẩm Căng nhập môn hơn một năm còn chưa có thai, lão phu nhân thúc giục muốn ôm cháu trai, trong lời ngoài lời đều chèn ép Thẩm Căng, nói nàng không sinh được con thì sớm nhường chỗ cho người khác.

Hắn cũng bị lão phu nhân thúc giục vài lần, rơi vào đường cùng liền đến trong phòng Thẩm Căng ngủ hai đêm, đó là lần đầu tiên hắn thân cận với nàng như vậy sau đêm tân hôn.

Thẩm Căng không giống Liễu Uyển Nhu như kiều hoa nhược liễu, không chịu nổi.

Nàng xinh đẹp như hoa sen, rực rỡ như ánh bình minh, tay mềm trơn nhẵn như mỡ.

Lục Trầm Chu chỉ ngủ liên tục hai đêm, nảy sinh ra một tia cảnh giác, hắn sợ mình sẽ sa vào trong hoan tình nam nữ, do đó trúng kế của Thẩm Căng, thỏa mãn tâm nguyện của nàng.

Cho nên sau hai đêm đó, mấy tháng sau hắn chưa từng thân cận với Thẩm Căng, nếu không phải chuyện Lang Vương xảy ra, hắn chuyển sang Tấn Vương, xã giao say mèm, vào phòng nàng, chỉ sợ đến khi hắn và Thẩm Căng hòa ly, cũng sẽ không có thời khắc thân mật gì nữa.

Trước mắt hắn và nàng một lần nữa tụ cùng một chỗ, không có Liễu Uyển Nhu, cũng không có Tiết Hoài Tông, những ký ức vốn nên chôn dấu ở kiếp trước kia, lại như thủy triều cuốn theo cảm xúc mãnh liệt đập vào mặt, đến nỗi Lục Trầm Chu đối mặt với Thẩm Căng nhất thời không thể nói ra lời.

Vẫn là Thẩm Căng chần chờ gọi hắn một tiếng "Hầu gia", mới đánh thức hắn từ trong trí nhớ, giơ tay ý bảo nàng ngồi xuống đối diện.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.