(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiết Hoài Tông cảm thấy sau khi bắt đầu mùa đông tính tình đại nhân nhà hắn tốt hơn trước rất nhiều, thấy hắn cũng thỉnh thoảng sẽ lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Hắn không giỏi ở trong quan trường phỏng đoán lòng người, nên cấp trên dễ hầu hạ, công việc của hắn tự nhiên càng làm càng thêm thuận tay.
Vốn định trước năm mới giải quyết hết việc trong đài, năm sau thời tiết rét lạnh, dân chúng không trồng trọt được, quan thự đình chỉ làm việc, đến giữa tháng giêng vừa vặn có một tháng nghỉ ngơi, hắn chuẩn bị cùng Thẩm Căng, Tiết phu nhân ở nhà nghỉ ngơi, vui chơi một hồi.
Lại là người tính không bằng trời tính, đương triều Lữ tướng cùng Thiên Chương Các đãi chế Phạm đại nhân bởi vì chuyện cải cách tân chính lại cãi nhau.
Hướng lên trên bận rộn, những dự định kia của Tiết Hoài Tông không biết tới ngày tháng năm nào mới có thể hoàn thành.
Thẩm Căng biết hắn nhiều việc, bình thường cũng không lấy việc vặt làm phiền hắn, mỗi ngày chuyên tâm nấu cơm chờ hắn về ăn.
Hôm nay đã qua giờ Dậu, bóng đêm dày đặc, nhưng còn chưa thấy Tiết Hoài Tông trở về, tính toán ngày tháng, cũng không phải lúc Tiết Hoài Tông thay ca, trong lòng Thẩm Căng chợt bất an.
Nàng ở trong đình viện không ngừng dạo bước, thầm nghĩ đợi thêm nửa canh giờ nữa, nếu nửa canh giờ sau Tiết Hoài Tông còn chưa trở về, nàng sẽ lên nha môn tìm kiếm.
Nào ngờ nửa canh giờ còn chưa tới, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, nàng vội vàng chạy tới mở cửa, giương mắt nhìn lên, không phải Tiết Hoài Tông, mà là đại bá phụ Thẩm Chiêm của nàng tới.
“Đã trễ thế này, sao phụ thân đại nhân lại tới đây?”
Thẩm Căng trong lòng kinh ngạc vạn phần, bởi vì trước khi thành hôn nàng được nhận làm con thừa tự của phi thê Thẩm Chiêm, cho nên ngoài miệng đã sớm sửa lại xưng hô, một mặt tò mò hỏi, một mặt mời Thẩm Chiêm vào trong phòng.
Thẩm Chiêm vừa tan ca trở về, nhà cũng chưa về, liền chạy tới chỗ Thẩm Căng, chính là vì muốn nói cho nàng một câu: "Hoài Tông đã xảy ra chuyện, hắn ở trên triều đình nói thẳng can gián, chọc giận quan gia, hiện giờ đã bị bỏ tù.”
“Sao có thể như vậy?”
Thẩm Căng nghe vậy như bị sét đánh, vịn khung cửa, thiếu chút nữa đứng không vững: "Hoài Tông, chàng ấy luôn luôn cẩn thận dè dặt, sao lại chọc giận quan gia trên triều đình?”
“Còn không phải vì tân chính sao!”
Thẩm Chiêm thở dài, mà nay nhắc tới tân chính, trong triều người người đều cảm thấy bất an.
Lần đó bởi vì tân chính, đảng cải cách và đảng gìn giữ phân tranh không ngừng, trong ngoài giáng chức không ít người.
Lần này lại là bởi vì tân chính nói là dân gian đối với Thanh Miêu Pháp cùng Thủ Thực Pháp có nhiều oán hận, những tập thơ Hàng Châu Thông Phán từng làm, không biết làm sao lại bị người ta lật ra truyền bá.
Tin tức truyền đến trong cung, quan gia dưới cơn nóng giận, trong vòng nửa tháng liền giáng chức bốn vị quan viên.
Lời nói và việc làm của quân vương có chút bất công, việc này Gián quan của Can Gián viện vốn nên ra mặt khuyên nhủ, thế nhưng G.ián quan chỉ biết một ý nịnh nọt quan gia, chọc cho một đám học sĩ Hàn Lâm bất mãn, liền nhao nhao dâng tấu chương lên.
Tiết Hoài Tông vốn được Âu Dương đại nhân chỉ điểm, bản thân đối với hắn cũng cực kỳ tôn sùng, mắt thấy u Dương đại nhân gặp khó khăn, ở trên triều không ai dám chỉ trích quân vương sai, bản thân dũng cảm đứng ra, trượng nghĩa nói vài câu.
Hắn là Thị Ngự Sử, cũng không phải Gián viện Gián nghị đại phu, nói lời vượt chức phạm vào tối kỵ, quan gia mới giam hắn vào ngục.
“Hiện nay quan gia tức giận còn chưa tiêu tan, còn chưa biết tương lai xử lý Hoài Tông thế nào, ta tới thông báo cho con và lão phu nhân trước, lại trở về tìm mấy lão đại nhân quen biết, xem có thể bảo vệ hắn hay không. Ngươi cũng nghĩ biện pháp, Tiết gia ở trong triều còn có cố cựu đắc lực, có thể giúp Hoài Tông một chút.”
“Được, đa tạ phụ thân đại nhân báo cho, nữ nhi sẽ đi tìm người.”
Thẩm Căng cố nén kinh hoảng tiễn Thẩm Chiêm đi, vội vàng lên phòng trên gặp Tiết phu nhân, kể lại với bà.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");