Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở

Chương 38: Bây giờ mới hiểu




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Trầm Chu hung hăng nhìn chằm chằm Liễu Uyển Nhu, hắn vốn tưởng rằng Liễu Uyển Nhu nói như thế nào cũng xuất thân từ nhà quan lại, thô thông bút mực, biết đạo lý nhân tình.

Cho dù lời nói và việc làm ngẫu nhiên có sai sót, nhưng có tình cảm biểu tỷ muội với Lục Trầm Ngư, cũng sẽ hòa hợp hơn so với Thẩm Căng và Lục Trầm Ngư, nhưng nàng lại khiến hắn thất vọng.

Bây giờ hắn đã biết tại sao kiếp trước Lục Trầm Ngư chưa bao giờ gây loạn ở bên ngoài.

Dù Thẩm đại phu nhân thiết kế nàng như vậy, nàng vẫn vì đại cục, biết thân phận của mình, nếu Thẩm gia bị người ta nhạo báng, nàng là nữ nhi Thẩm gia, tất nhiên cũng không có kết cục tốt, cho nên tình nguyện lấy đức báo oán, gả thay đến Tiết gia.

Lại nhìn Liễu Uyển Nhu, thân là Hầu phu nhân, nàng vốn nên lấy phủ Định Quốc Công làm trọng, lại bởi vì dục vọng cá nhân, ở trong cung trả thù cá nhân.

Thân là biểu tỷ kiêm trưởng tẩu của Trầm Ngư, không hề để ý đến tình tỷ muội, không rộng lượng, đến nỗi khiến Trầm Ngư rơi vào vũng bùn.

"Ta biết Trầm Ngư tính tình kiêu căng, không chịu quản giáo, ngươi là trưởng tẩu có quyền giáo dưỡng nàng, nhưng ngươi cũng có trách nhiệm bảo vệ nàng. Ngươi cho rằng ngươi cho Trầm Ngư bài học, là đánh vào mặt nàng, tạo uy phong cho ngươi sao? Không, ngươi đánh vào mặt toàn bộ Định Quốc Công phủ, ngươi và Trầm Ngư nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nếu muội ấy bị người chỉ trích, ngươi cũng sẽ bị ngàn người chỉ trích!””

“Không, ta không phải…”

Liễu Uyển Nhu bị Lục Trầm Chu một câu đ.â.m trúng tâm tư, nhất thời vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.

Lục Trầm Ngư khi nào thì thật sự coi nàng là biểu tỷ, là trưởng tẩu? Càng không nói đến là coi nàng là Hầu phu nhân.

Nàng ta đối với nàng luôn muốn mắng thì mắng, muốn đuổi thì đuổi, lúc trước nếu không phải nàng sinh lòng tham muốn gả đến phủ Định Bắc Hầu, sao có thể cam tâm chịu đựng nàng ta lâu như vậy?

Hiện giờ Lục Trầm Ngư xảy ra chuyện, đều đổ lỗi lên đầu nàng, nhưng tính tình của Lục Trầm Ngư cũng không phải do nàng nuôi dưỡng.

Liễu Uyển Nhu cảm thấy bất bình, nhưng mặt đối mặt với Lục Trầm Chu, vẫn nức nở khóc nói: "Ta thật lòng coi Trầm Ngư muội muội là muội muội ruột của ta, chỉ là lúc ấy sơ suất, để muội muội gây họa, về sau sẽ không như thế nữa.”

“Không có về sau nữa.”

Lục Trầm Chu quay mặt đi: "Ta đã sai người đi mời giáo dưỡng ma ma trong cung vào phủ, dạy lại quy củ cho Trầm Ngư quy củ. Từ ngày mai đến khi Trầm Ngư xuất giá, muội ấy sẽ không cùng ngươi ra ngoài nữa.”

Dứt lời, Lục Trầm Chu vung tay áo ra cửa, mặc kệ Liễu Uyển Nhu ở phía sau khóc lớn, cũng không muốn quay đầu lại nhìn nàng làm ra vẻ.

Ngày hôm sau, một phong thư tố giác Lang vương có lòng mưu nghịch đưa tới Ngự Sử đài, Ngự Sử trung thừa Lục Trầm Chu suốt đêm đem từ tụng cùng hồ sơ đưa đến ngự tiền, chuyện Lang vương chứa chấp long bào cuối như mặt trời ban trưa.

Môn khách của Lang vương, những người từng đi theo Lang vương đều bị xử tử. Phàm là người biết Lang vương chứa đựng long bào, đều kết tội mưu phản diệt tộc.

Một hồi huyết án oanh oanh liệt liệt, sớm hơn kiếp trước một tháng.

Thẩm Căng ngồi ở trong nhà cũng nghe được phong thanh, người khác không biết nội tình, nhưng nàng biết, Lang Vương có kết cục hôm nay, nhất định liên quan đến chuyện tiểu quận vương phi lễ Lục Trầm Ngư.

Nàng chỉ là không nghĩ tới Lục Trầm Chu lại có quyết tâm lớn như vậy, hắn không phải luôn luôn cùng Lang Vương phủ giao hảo sao?

Mặc dù Lang vương phủ làm việc thiệt thòi, nhưng với bản lĩnh của Lục Trầm Chu, hoàn toàn có thể bù đắp cho Lục Trầm Ngư, vì sao đột nhiên lại dồn Lang vương vào chỗ chết?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.