Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở

Chương 30: Mua quà




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sắp đến sinh nhật Thẩm Căng, nghe nói lần trước nàng đi Định Quốc Công phủ dự tiệc đã tặng hồi môn của mình, trong lòng hắn rất khos chịu, đây chính là bộ trâm cài Thẩm Căng yêu thích nhất, bình thường cũng không nỡ đeo, lại là vì hắn mà tặng cho cấp trên.

Hắn cân nhắc muốn mua lại cho Thẩm Căng một cái khác nhưng lương bổng mỗi tháng hắn đều giao cho Thẩm Căng, nếu muốn mua phải tìm biện pháp khác.

Người khác còn có tiền riêng, hắn thanh liêm quen rồi, không thích nhận hối lộ, lúc nhàn hạ liền thay người chép sách được một chút tiền nhàn rỗi, cũng tích góp được một chút.

Nhưng lại có một chuyện, Tiết gia bọn họ nghèo túng đã lâu, rất lâu rồi chưa từng đến cửa hàng trang sức mua đồ, hắn lại là nam nhi, không biết dạng đồ vật gì tốt, lúc ra về hỏi mấy vị ngự sử, chủ bộ có gia đình.

Chủ bộ nghe nói, chỉ vào Ngự Sử Đài nói: "Chuyện mua trang sức ngươi phải hỏi Trung thừa đại nhân, Trung thừa đại nhân xuất thân Hầu phủ, vật tốt gì mà chưa từng thấy qua? Ngươi hỏi ta cũng không biết gì.”

Tiết Hoài Tông không có ý dùng việc riêng đi quấy rầy cấp trên, nghĩ cùng lắm thì dẫn Thẩm Căng đi mua, tuy rằng có khả năng nàng sẽ từ chối.

Không ngờ Lục Trầm Chu tai thính mắt tinh, nghe được chủ bộ nói chuyện, liền gác việc quan trọng đi ra nói: "Muốn mua vật gì, bản hầu biết có mấy cửa hàng có mua.”

Hắn vừa hỏi, chủ bộ liền đem lời Tiết Hoài Thuyên muốn mua trang sức nói, Lục Trầm Chu liếc mắt nhìn Tiết Hoài Tông, một lát mới nói: "Ngày mai rãnh rỗi, sau khi tan ca bản hầu cùng đi với ngươi.”

Tiết Hoài Tông vốn tưởng rằng cùng cấp trên vào cửa hàng trang sức đã rất xấu hổ, không nghĩ tới phía sau còn xấu hổ hơn.

Hắn chưa từng mua qua trang sức, không biết trong kinh trang sức đắt đỏ như vậy, bạc hắn có mua đôi bông tai cũng không đủ, đừng nói đến mua trâm cài.

Chưởng quầy trong tiệm lúc đầu nhìn Lục Trầm Chu và Tiết Hoài Tông mặc quần áo không giống người bình thường, còn nghĩ là có khách hàng lớn, khuôn mặt tươi cười cùng chọn lựa hảo một vòng.

Lại nhìn Tiết Hoài Tông chọn một cái liền buông xuống một cái, mãi cũng không chọn được cái nào, nụ cười trên mặt có chút cứng đờ: "Vị gia này, cửa hàng nhà chúng ta chính là cửa hàng trang sức nhất đẳng trong kinh thành, ngài xem xét nãy giờ không vừa ý món nào sao?"

Tiết Hoài Tông sờ sờ bạc vụn trong tay áo, trong cửa hàng trang sức thứ gì cũng tốt, nhưng bạc của hắn không đủ.

Nếu là tự mình đến, nói đi liền đi, bên người còn có Lục Trầm Chu, người ta tan làm không vội hồi phủ, cùng hắn ở trong cửa hàng tốn nhiều thời gian như vậy, hắn cái gì cũng không mua, ngược lại giống như là bác bỏ tình cảm của Lục Trầm Chu.

Lục Trầm Chu cũng không biết vì sao mình lại cùng Tiết Hoài Tông đi mua trang sức, vốn định đi chung với hắn thôi, nào biết Tiết Hoài Chu làm việc quyết đoán, mua đồ lại do dự.

Hắn không kiên nhẫn ngồi ở trên ghế lắc lắc quạt xếp, khóe mắt nhìn thấy Tiết Hoài Tông lại sờ soạng trong tay áo, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý niệm, người này không phải là không mang đủ ngân lượng chứ?

Nghĩ đến cũng không trách hắn, trong kinh vật giá đắt đỏ, hắn chỉ là quan bát phẩm giám sát Ngự Sử mỗi tháng nhận chút bổng lộc, phải duy trì cuộc sống, còn phải chuẩn bị chút nhân tình lui tới, trên người cũng không còn bao nhiêu tiền.

Nhưng cho dù như vậy còn muốn mua trang sức cho Thẩm Căng, hắn rất quan tâm vị phu nhân Thẩm Căng này.

Lục Trầm Chu hai mắt thầm chuyển, giơ tay nhỏ giọng gọi một tiểu nhị, cúi đầu dặn dò hắn hai câu, sau đó liền hỏi chưởng quầy: "Nơi này của ngươi có trâm cài đơn giản một chút không? Không cần quá nhiều hoa văn, hoa văn cành trúc, như ý là được.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.