(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Như thế lại qua nửa tháng, rốt cục sau cơn mưa trời lại sáng, quan gia bị các lão thần lải nhải suốt mùa mưa, cũng chịu lập Thái tử.
Trên dưới triều dã đều thoải mái theo, nhiều người ra ngoài du ngoạn ngâm thơ tụng đối, không thể thiếu gây ra chút loạn.
Ngự Sử Đài gần đây có một vụ kiện tụng, có người tố cáo trong thơ từ Thông Phán Hàng Châu làm có nhiều lời phỉ báng tân chính của triều đình.
Đơn tố cáo đưa tới đài ngục, mấy giám sát Ngự Sử vừa thấy sự tình liên quan đến quan lớn, không dám tự ý quyết định, hồ sơ cao chừng nửa người, trình lên trước mặt Lục Trầm Chu.
Lục Trầm Chu lật xem, Hàng Châu chính là thượng châu, Thông Phán Hàng Châu vốn cũng là thiên tử trực phái, mà nay hắn không nói tạ ơn, ngược lại ở trong thơ mang hàm ý riêng, trào phúng tân chính, đây có thể nói là một đại án.
Lục Trầm Chu lúc này để cho mấy giám sát Ngự Sử và tùy tùng Ngự Sử đều lưu lại, lật xem từng trang từng trang thi tập của Tạ n Biểu, cố gắng tra ra từng chỗ ẩn dụ.
Sự giày vò này đến tối vẫn chưa kết thúc, mấy vị giám sát Ngự Sử đói bụng kêu ùng ục, Tiết Hoài Tông đi theo giám sát Ngự Sử lưu lại nghe thấy, liền lấy túi thơm trên người xuống, ngẩng đầu nói: "Lúc tới phu nhân nhà ta sợ ta hôm nay thay ca, ăn cơm không tiện, tiện thể mang theo chút bánh ngọt cho ta. Mấy vị đại nhân bận rộn đến bây giờ chắc hẳn đều đói bụng, nếu không chê, chia những bánh ngọt này ăn đi.”
Nhóm Giám sát Ngự Sử nghe nói, đều cười rộ lên, một mặt đưa tay lấy bánh ngọt một mặt nói: "Đệ muội làm bánh ngọt hương vị đặc biệt, không so với bình thường, ăn qua một lần không thể nào quên, làm sao ghét bỏ được? Chỉ sợ chúng ta ăn, ngươi không có ăn, sau khi trở về đệ muội sẽ đau lòng."
Tiết Hoài Tông cười, vỗ vỗ bên phải nói: "Bên này vẫn còn.”
Lúc nói đã đứng dậy lấy túi thơm bên phải xuống, đưa tới trước mặt Lục Trầm Chu: “Đại nhân cũng ăn một chút đi.”
Lục Trầm Chu rũ mắt nhìn túi thơm trong tay hắn, không thể so với túi thơm bình thường dùng sợi tơ ngũ sắc thêu, túi thơm này là dùng mấy miếng vải vụn may, phía tua rua đong đưa, ở giữa không có đặt hương liệu, mà là mấy miếng bánh ngọt.
Kiếp trước hắn cũng gặp cách làm như vậy.
Kiếp trước hắn cũng đeo loại túi thơm này.
Mà nay lại là Tiết Hoài Tông đeo, Lục Trầm Chu im lặng không lên tiếng vươn tay, từ trong túi thơm lấy ra một miếng bánh ngọt, chậm rãi bỏ vào trong miệng, cắn nhẹ một miếng, lại ăn được mùi vị quen thuộc đã lâu.
Thẩm Căng sinh ra ở Cô Tô, khẩu vị miền nam khác với miền bắc, bánh ngọt nàng làm luôn thiên về khẩu vị ngọt ngào của vùng Giang Chiết, ngọt mà không ngấy, nhuận mà không khô.
Trong nháy mắt mấy miếng bánh ngọt đã bị Ngự Sử đài chia hết, Tiết Hoài Tông cũng chỉ có một miếng.
Lục Trầm Chu ăn xong, trong lòng tuy là còn suy nghĩ nhưng chỉ có thể dừng lại, gọi người đến, lệnh hắn đến cửa hàng Kim gia nổi tiếng chuyên làm đồ ăn miền nam mua một ít bánh ngọt đến.
Bận rộn vài ngày, ngoại trừ hai câu thơ nghịch lại tân chính của Tạ n Biểu bị lộ lúc ban đầu, cũng không thu hoạch được gì.
Lục Trầm Chu lên trình diện ngự tiền, quan gia nhìn rồi gác sang một bên, hiển nhiên là chưa từng để ở trong lòng.
Lúc này chính là lúc thử nghiệm phương pháp mới, có người không thích là chuyện thường, đối với quan gia hai câu thi từ này không tính là cái gì.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");