Nam Kha Nhị Mộng - Mộ Trầm Sở

Chương 18: Buồn cười và cảm động




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc trước Thẩm Căng vì phu thê Thẩm Chiêm giải quyết nỗi lo về, vả lại bởi vì nàng gả thay, mang đến cho Thẩm gia không ít thanh danh tốt, bên ngoài nhắc tới Thẩm Chiêm đều nói hắn coi trọng lời hứa, không bởi vì Tiết gia nghèo túng mà chê nghèo yêu phú, là vị quan thanh lưu, vì vậy ở trong triều dã có chút danh tiếng, ngay cả Thẩm Tứ cũng có thể tìm được nhà tốt.

Phu thê Thẩm Chiêm mừng rỡ, đối đãi với Thẩm Căng càng thân thiện hơn, ngoại trừ của hồi môn lúc gả ra ngoài, ngày thường sợ cuộc sống của nàng kham khổ, cũng thường xuyên sai người giúp đỡ nàng một chút.

Đợi Tiết Hoài Tông đậu tiến sĩ, nhận chức quan, hai nhà Tiết Thẩm lui tới càng mật thiết.

Thẩm Căng và trên dưới Thẩm gia thật sự giống như lời nàng nói, huynh đệ một thể, tỷ muội một lòng, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn

Lúc này thấy Tiết Hoài Tông giao tiền lương đầy đủ, Thẩm Căng vừa buồn cười vừa cảm động: “Chàng mới làm quan, xã giao không thể thiếu bạc, chi phí trong nhà đều có ta lo liệu, không cần chàng phí tâm, số tiền này chàng vẫn nên tự mình giữ lại dùng.”

Tiết Hoài Tông không thuận theo, kiên trì muốn nàng nhận lấy: "Đã là làm quan tất nhiên phải làm quan tốt, phu nhân đã thấy qua quan tốt nào dùng bạc xã giao chưa? Tiền này giữ lại cho nhà mình dùng, nàng giữ tiền này mua thêm váy áo trâm cài, ta thấy hai năm nay nàng chưa có quần áo mới.”

Nha hoàn hồi môn của Thẩm Căng nghe vậy che miệng cười, ngày đó tiểu thư nhà nàng nói muốn gả thay, nàng còn lo lắng, xem ra tiểu thư nhà nàng gả đúng rồi.

Thẩm Căng bị nha hoàn cười đến đỏ bừng mặt, không tiện từ chối Tiết Hoài Tông, liền nhận lấy ngân lượng.

Tiết Hoài Tông lúc này mới nói trở lại chính sự: "Ta nghe đồng liêu nói phố Bắc mới mở một gian ngõa xá, diện tích rất lớn, bên trong không chỉ có đô vật, đá cầu, còn có tạp kịch mới ra. Lúc trước bởi vì bận rộn công việc, không thể dẫn nàng và mẫu thân ra ngoài du ngoạn, ngày mai là ngày nghỉ không bằng chúng ta đi nghe tạp kịch.”

Câu lan ngõa xá, từ trước đến nay đều là nam tử đi nhiều, Thẩm Căng cũng chỉ nghe nói qua bên trong thú vị ra sao.

Thấy Tiết Hoài Tông muốn dẫn mình đi, nhất thời do dự: “Chàng đi thì thôi, ta cũng có thể đi sao?”

“Nữ tử và nam tử giống nhau có tay có chân, có tai có mắt, tại sao nơi nam tử có thể đi nữ tử không thể đi, nam tử có thể xem tạp kịch, tại sao nữ tử không thể xem?”

Thẩm Căng động lòng, lúc thiếu nữ nàng theo phụ mẫu ở Cô Tô, bởi vì dưới gối phụ mẫu chỉ có một nữ nhi là nàng, nên dung túng nàng rất nhiều, không chỉ mời tiên sinh dạy nàng đọc sách viết chữ, ra ngoài du ngoạn cũng thường xuyên mang nàng theo.

Nàng đã quen cuộc sống nhàn vân dã hạc, vốn tưởng rằng trong kinh phồn hoa giàu có và đông đúc, còn thú vị hơn Cô Tô, nào ngờ tới trong kinh khắp nơi đều là quy củ, nàng ngay cả ra ngoài bình thường cũng phải theo khuôn phép.

Về sau gả đến Định Bắc Hầu phủ, quy củ của Hầu phủ càng nhiều, càng nặng, ăn mặc đều có quy tắc riêng, nàng giống như bị nhốt trong lồng, nhất cử nhất động đều không được tự do.

Mà nay gả cho Tiết Hoài Tông, vạn lần không nghĩ tới còn có cơ hội đi xem tạp kịch trong, sao nàng có thể không đồng ý?

Thẩm Căng liền đi hỏi Tiết mẫu, Tiết mẫu thấy hai phu thê nàng tân hôn không lâu, lần trước vì kỳ thi xuân, Tiết Hoài Tông và Thẩm Căng phân phòng hồi lâu. Hôm nay trúng cử, lại bởi vì sự vụ phức tạp, hai người cũng đã lâu không thể cùng xuất hành.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.