(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lão Hầu phu nhân trông mong hai ba năm, rốt cục chờ được Lục Trầm Chu và Thẩm Căng hòa ly, vốn tưởng rằng cháu gái Liễu Uyển Nhu nhà mình dù sao cũng là lựa chọn tốt nhất của Hầu phu nhân kế tiếp, lại không ngờ Lục Trầm Chu giống như bị ma ám, lại đưa Thẩm Căng nửa sống nửa c.h.ế.t mang về.
“Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Mang nữ nhân này trở về thì thôi, dù sao trong phủ không thiếu một miệng ăn, người ngoài nhìn vào sẽ không nói Định Bắc Hầu phủ chúng ta bạc tình.”
“Nhưng ngươi vì cái gì còn muốn cùng nàng kết thân lần nữa? Nàng... Nàng… dáng vẻ này, không thể sinh không thể dưỡng, ngươi cưới nàng với cưới bùn có gì khác nhau? Ngươi muốn làm tức c.h.ế.t ta mà, muốn cho Định Bắc Hầu phủ tuyệt hậu sao?”
Sức lực cả người Thẩm lão phu nhân dường như đều dùng để mắng Lục Trầm Chu.
Lục Trầm Chu không nhiều lời, chỉ nói kiếp này ngoại trừ Thẩm Căng sẽ không cưới nữ nhân thứ hai, bảo mẫu thân hắn chú ý nhiều hơn đến hôn sự của Liễu Uyển Nhu, thừa dịp nàng còn trẻ, sớm tìm một người tốt gả đi mới được.
Liễu Uyển Nhu khóc đến đỏ cả mắt, trái tim gần như đóng thành băng.
Nàng canh giữ ở Định Bắc Hầu phủ nhiều năm như vậy, chịu nhiều thiệt thòi như vậy, còn không phải muốn có một ngày bay lên cành cao làm Hầu phu nhân sao?
Mắt thấy sắp thành công, cuối cùng lại xảy ra sự cố.
Thẩm lão phu nhân cùng Lục Trầm Ngư đều bất bình thay nàng, Lục Trầm Ngư tuổi còn nhỏ không biết kiêng kỵ, mở miệng nhân tiện nói: "Biểu tỷ đừng khóc, nữ nhân kia nằm không thể động, làm sao biết sống được mấy ngày đây?”
“Câm miệng!”
Lục Trầm Chu nghe Lục Trầm Ngư nói chuyện, không nhịn được nổi giận trong lòng.
Trong mấy năm nay, Thẩm Căng làm Hầu phu nhân, làm trưởng tẩu của nàng, đối xử với nàng như thế nào? Nàng chẳng những không biết ơn báo đáp, ngược lại lấy oán trả ơn, muốn đẩy Thẩm Căng vào chỗ chết.
Người như vậy ở lại bên cạnh Thẩm Căng, hắn làm sao có thể yên tâm được?
Lục Trầm Chu giương mắt nhìn lướt qua một vòng, vô luận là mẫu thân hắn, hay là muội muội của hắn, hay là Liễu Uyển Nhu, đều không phải hạng người lương thiện.
Nếu như hắn vào triều, để Thẩm Căng ở nhà một mình, một ngày nào đó trở về có thể nhìn thấy Thẩm Căng không còn sống nữa.
Sau một phen trầm tư, Lục Trầm Chu không ngờ mình lại quyết định từ quan.
Hắn đã từng hưởng thụ vinh quang trên vạn người dưới một người, cũng từng khiến môn hộ phủ Định Bắc Hầu lớn mạnh, nhưng một mũi tên của giang hồ thảo mãnh kia, tất cả công danh phú quý đều hóa thành bụi đất.
Mà nay chẳng bằng làm một Hầu gia nhàn tản, có thể giữ được Thẩm Căng, giữ được Định Bắc Hầu phủ.
Ý hắn đã quyết, cho dù là ai khuyên cũng không thể thay đổi, sáng sớm hôm sau liền thu dọn hành lý, mang theo Thẩm Căng đang hôn mê chuyển đến biệt uyển Nhất Thủy Thanh.
Bình thường thời tiết đep, hắn sẽ ôm Thẩm Căng ra ngoài, ngồi trên ghế mây dưới giàn hoa phơi nắng. Còn có thể tự mình gội đầu cho Thẩm Căng.
Thời tiết không đẹp, liền ở trong phòng đọc tạp thư cho Thẩm Căng g.i.ế.c thời gian, thỉnh thoảng đề bút vẽ cho nàng một bức tranh mỹ nhân.
Cứ như thế cũng không biết trôi qua bao nhiêu năm tháng, cho đến một ngày, Lục Trầm Chu đang cầm bút vẽ mày cho Thẩm Căng thì gục xuống bên cạnh Thẩm Căng và không bao giờ tỉnh dậy nữa. Chiếc gương trên bàn bị Lục Trầm Chu ngã xuống va trúng, vỡ ra tan tành từng mảnh. Những mảnh vỡ không thể nào lành lại được.
Trước khi linh hồn của Lục Trầm Chu tan biến, hắn lại quay về kiếp trong mộng. Tại đó, hắn nhìn thấy Thẩm Căng tóc đã nhiễm sương đang ngồi cạnh Tiết Hoài Tông râu tóc cũng bạc phơ, tươi cười mãn nguyện uống chén trà của cháu dâu. Trong tiếng chúc mừng xôn xao, trong tiếng cười của Thẩm Căng và Tiết Hoài Tông hòa vào nhau, Lục Trầm Chu rơi nước mắt, nghẹn ngào tan biến.
HẾT
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");