Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân

Chương 35: 35: Thiên Thạch Giáng Tội




Tịch Phi nghe Đại hoàng tử nhắc nhở, kích động đến khóe miệng run, thần sắc chuyển đổi vui mừng hoảng hốt bi thương.

Mặc dù biết biện pháp này so với dựa vào sử liệu khuyên nhủ Hoàng đế đáng tin hơn nhiều lắm, nhưng Tịch Phi sau khi suy nghĩ cẩn thận lại thất vọng rồi.

Đại hoàng tử chỉ dẫn nàng làm chuyện chẳng khác trò cười lớn.

Tịch Phi mặt buồn rười rượi thấp giọng nói:

"Điện hạ nói rất có lý, nhưng ta là một phi tần hậu cung, làm sao có thể tìm quan chức Khâm Thiên Giám cầu viện? Đừng nói bọn họ sẽ không để ý ta, ta căn bản quan chức cũng không được gặp."

Đại hoàng tử suy tư, cụp mi mắt không nói.

Tịch Phi vội vàng thu lại tâm tình, miễn cưỡng bỏ mỉm cười, nói:

"Cảm tạ Điện hạ chân tâm thực lòng giúp mẹ con chúng ta nghĩ kế, chỉ trách năng lực ta không đủ, chỉ nghe theo mệnh trời thôi."

Đại hoàng tử giương mắt nhìn nàng, chỉ giây lát, thấp giọng nói:

"Nếu nương nương đã tin tưởng ta, từ giờ trở đi đừng hướng về bất kỳ ai cầu viện, bình tĩnh chờ thánh chỉ ban xuống, không thì ngày càng rắc rối.

Nếu như mấy ngày gần đây nghe nói ta gây ra chuyện gì, nương nương tạm thời rũ sạch can hệ, đừng đứng ra nói giúp ta."

Tịch Phi cả kinh, đôi mắt hoa đào dần dần trợn to, trong lòng biết Đại hoàng tử đây là muốn ra mặt giúp cho nàng.

Cảm động đến mắt ứa lệ, Tịch Phi cúi người hành đại lễ.

"Không cần đa lễ."

Đại hoàng tử làm động tác dìu một cái, thấp giọng nói:

"Ta phải đi rồi, coi như ta chưa có tới đây."

Đại hoàng tử đi hồi lâu, Tiết Dao lặng lẽ từ bên trong đi ra.

Tịch Phi đang ngồi ở bên bàn bát tiên im lặng lau nước mắt.

Tiết Dao điều chỉnh tâm tình hưng phấn, nhỏ giọng hỏi:

"Nương nương cớ gì thương tâm? Đại hoàng tử đã đáp ứng giúp chúng ta."

Tịch Phi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Tiết Dao, mỉm cười, nói.

"Ta chính là rất vui.

Trái tim treo lơ lửng, lo sợ lâu như vậy, lần đầu cảm thấy thật sự vững tin."

Tiết Dao lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra thần sắc kích động:

"Đại hoàng tử thật sự có biện pháp, so với ta nghĩ chu đáo hơn nhiều!"

Tịch Phi gật đầu liên tục, trong ánh mắt tràn đầy hâm mộ:

"Hắn quả nhiên khiến ta biết được cái gì là bóng dáng minh quân, có văn có võ có mưu lược, đúng là một nhân tài.

Ta cũng muốn có đứa con đáng tin như thế, có lẽ bản thân cũng không cần tranh sủng ra mặt.

Thật không biết Hoàng hậu làm thế nào dạy dỗ con trai được như vậy..."

Nghĩ đến con trai béo nhà mình trừ ăn ra chính là ngủ, nhìn con trai người khác, Tịch Phi đố kị đến muốn khóc.

Tiết Dao chỉ có thể cười gượng gạo, trong lòng không nhịn được phùn tào:

Nương nương phải nhìn thấy thủ đoạn con trai mình sau khi lớn lên sẽ biết cái gì mới gọi là có văn có võ có mưu lược!

Trong hậu cung Lâm An đế, phi tần khiến người khác ngưỡn mộ nhất chính là Tịch Phi nương nương đó!

Sinh ra đứa con trai có năng lực lấy một chống chục ngàn!

Thất hoàng tử chỉ mập mạp nhất thời, đến trưởng thành đẹp trai phong độ không ai bằng.

Nhìn sắc đẹp bản thân, dựa vào gen di truyền hoàn toàn không cần nhụt chí!

Thất hoàng tử bản thân đã là thần đồng.

Bởi vì đặc thù của chứng bệnh thần kinh dẫn đến khả năng nhận biết biểu cảm thiếu sót.

Nhưng trời sinh rất bình tĩnh, có thể phát huy ưu thế phân tích sự vật toàn cục.

Bởi vậy hắn luôn có thể nhìn ra nhược điểm của đối tượng.

Đây chính là ưu điểm có thể sử dụng tốt nhất.

Đương nhiên, bởi vì quá bình tĩnh khách quan, Ninh Vương bên trong nguyên tác trở nên thiếu nhân tính.

HunhHn786 cơ hồ đem tất cả mọi người thành quân cờ bài bố, đến cuối cùng quân cờ không còn có lợi nói hi sinh liền hi sinh, không chút suy xét, một chút tình cảm cũng không có.

Bởi vậy hắn nổi danh tàn bạo máu lạnh.

Xem như có lợi cũng chính là khuyết điểm.

Trong nguyên tác gần cuối, có một đoạn ghi chép sinh hoạt hàng ngày của Ninh Vương.

Tiết Dao còn nhớ rõ.

Lúc đó Ninh Vương đã dẹp yên cướp biển, phát triển mậu dịch trên biển, Đại Tề tiến vào thời kỳ cường thịnh.

Tịch Phi lúc này đã là Tịch Thái Hậu.

Hoàng cung chuẩn bị tổ chức tiệc mừng thọ cho Thái Hậu.

Trong bữa tiệc sẽ có cảnh ca múa thái bình phồn hoa bách tính an cư.

Đoạn này vốn trước khi kết thúc nội dung, sẽ khiến người ta cảm thấy cảnh tượng Long Ngạo Thiên có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Nhưng Tịch Thái Hậu lại không hài lòng nghi thức chúc thọ của con trai.

Nàng hỏi Hoàng Đế:

"Bệ hạ còn có cái gì không đủ? Nên có đều đã có."

Hoàng Đế không hiểu ý của mẫu hậu, nói mình không có không biết đủ.

Tịch Thái Hậu nghẹn ngào, nói mình ban đầu cho là Bệ hạ diệt trừ vây cánh Đông Phi sẽ vui vẻ, sau đó cho là Bệ hạ ổn định triều cục sẽ vui vẻ, tiếp đó cho là Bệ hạ dẹp tan cướp biển sẽ vui vẻ.

Nhưng có thể nàng sẽ không đợi được đến ngày đó.

Bệ hạ không phải Lão Thất của nàng trước kia.

Nàng sợ quãng đời còn lại không thấy được đứa con trước kia trở về.

Hoàng đế rất nghi hoặc, nói mình không có không vui, còn nở nụ cười chuẩn soái ca.

Ngoài miệng dỗ dành Thái hậu không cần suy nghĩ nhiều, trong lòng hắn cảm thấy thời kỳ mãn kinh của nữ nhân thật là đáng sợ.

Có thể Thái hậu nghĩ con mình đã thay đổi, càng nói càng khổ sở, tức giận đến không chịu đến dự tiệc mừng thọ.

Nàng nói không muốn gặp mặt Hoàng đế, phải về Thanh Khung điện chờ con trai mình trở về.

Cơn giận bùng phát không biết vì sao, chỉ chút nữa gây ra chuyện cười hoàng gia.

Dưới tình thế cấp bách, Hoàng đế không để ý uy nghi, ôm Thái hậu chu mỏ làm nũng.

"Con rất sợ mất bánh đậu ăn đêm.

Trẫm kể chuyện xưa cho nương nương nghe."

Thái hậu quay đầu nhìn, Hoàng đế vậy mà lộ ra nụ cười nghịch ngợm như ngày xưa.

Thái hậu mỉm cười, lúc này mới vui vẻ tham gia tiệc mừng thọ.

Kỳ thực, vào lúc ấy Hoàng đế đã không có cách nào nhận biết cảm xúc Thái hậu, chỉ là dựa vào trí nhớ không tầm thường tái hiện ra thần thái cử chỉ dỗ dành Thái hậu vui vẻ.

Hoàng đế đã không có cách nào đáp lại tình cảm như người bình thường, triệt để thành một vũ khí máu lạnh.

Người mẹ hiểu rõ con trai mình nhất.

Từ khi xảy ra chuyện tu sửa đường Thục, Tịch Phi liền phát hiện con trai bắt đầu thay đổi.

Đến khi Hoàng đế băng hà, phế Thái tử chết trận, nàng trơ mắt nhìn con trai dần dần trở nên lạnh lùng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Trong lòng nàng tất nhiên thất kinh.

Mà Tịch Phi cuối cùng vẫn bị kỹ năng diễn xuất của con trai dỗ một đời, cũng coi như chết trong hạnh phúc.

Thời điểm Tiết Dao xem phần cuối thấy nam chính không dùng IQ cao máu lạnh bày mưu nghĩ kế cảm thấy nhàn nhạt thất vọng.

Bây giờ thân ở trong truyện, hồi tưởng lại kết cục của Ninh Vương, Tiết Dao cảm thấy quả thực là một cơn ác mộng.

Tiết Dao nhắm mắt lại, nhớ tới hình ảnh bé mập mạp vui cười chạy tới cầu ôm một cái, sau lưng là tràn đầy ánh sáng ấm áp.

Tiết Dao hít sâu một hơi.

May mà lúc này có Đại hoàng tử đáng tin cậy chủ động gánh vác sự tình.

Nếu như sự tình thuận lợi, bé mập mạp không cần lớn lên dưới ánh mắt ghẻ lạnh khinh thường.

Mỗi ngày uống sữa ngủ một giấc, thỉnh thoảng bò lên núi giả chơi.

Nếu như vậy, Long Ngạo Thiên có thể bị dưỡng thành phế vật hay không?

Không được! Tiết Dao, ngươi phải ở trong tình huống không bị đả kích khiến bé mập mạp chăm chỉ nỗ lực thành bảo bảo tốt.

Có cơ hội phải chọc chọc bụng tròn vo của bé mập mạp, để xem có thể đả thông hai mạch nhâm đốc gì đó hay không.

Trước lập thu năm ngày, kiến nghị tu sửa đường Thục đã được Nội Các trình lên.

Ti Lễ Giám sẵn sàng chờ Hoàng đế phê duyệt để thực hiện.

Công trình lớn phải đợi Khâm Thiên Giám xem thiên tượng chọn ngày tốt, tuyên chỉ thời gian, ấn định một ngày khởi công cụ thể.

Kỳ quái chính là người nhận nhiệm vụ đi ra ngoài xem tinh tượng chưa trở về, Khâm Thiên Giám hai ngày còn chưa có đem kết quả đưa tới khiến Hoàng đế chờ đến không vui.

Nội các đang thúc giục Khâm Thiên Giám, Ti Lễ Giám cũng hối thúc.

Ai cũng nôn nóng chờ Công bộ đưa kinh phí ngân sách xuống, đều chờ sắp thành hòn vọng phu rồi.

Hôm nay sau khi tan triều, Giám chính Khâm Thiên Giám Tần Chiếu Hiên bỏ qua nội các, trực tiếp cầu kiến Hoàng đế.

Hắn nói mình quan sát thiên tượng phát hiện dị tượng đại hung, cần truyền mệnh trời với Thiên tử.

Hướng tây bắc không thích hợp phá thổ động công, bằng không e rằng có "thiên thạch giáng tội".

Trời cao đã cảnh báo, nếu như khăng khăng làm bậy, có thể khơi màu dân biến.

Hoàng đế thật vui vẻ chờ khởi công, kết quả chờ tới bị giội nước lạnh.

Nhưng Hoàng đế vẫn bình tĩnh, không trực tiếp vuốt ống tay áo cùng đại thần đánh nhau.

Hoàng đế lệnh gọi mấy phó giám Khâm Thiên Giám đến, hỏi xác thực có việc này hay không.

Mấy phó giám sao dám giội nước lạnh Hoàng đế? Nhưng không tiện phản bội thủ trưởng ngay trước mặt.

Đều khúm núm tỏ vẻ nhiệm vụ xem ngày tốt quan trọng, Tần đại nhân tự mình phụ trách, bọn họ đều không rõ ràng tình huống cụ thể.

Quan chức mà làm trái thánh ý đó là muốn bị xử tử tại chỗ.

Mà quan Khâm Thiên Giám thuộc về "nhiệm vụ nửa thần thánh" có rất nhiều đặc quyền.

Nếu phạm vào vương pháp còn có một bộ điều lệ tiêu chuẩn phán xử giảm nhẹ.

Chính là sợ Hoàng đế không để ý cảnh báo của trời cao, lạm dụng hoàng quyền.

Cho nên Hoàng đế không tiện trở mặt tại chỗ.

Hoàng đế liền gọi người nội các chủ trương tu sửa đường Thục Thứ phụ Đổng Trung Thụy đến để xử lý Khâm Thiên Giám.

Đổng Trung Thụy vừa nghe nói quan chức Khâm Thiên Giám dâng sớ ngăn cản tu sửa đường Thục, liền nổi giận đùng đùng.

Hắn một đường chạy như bay tới Dưỡng Tâm điện, mắng nhiếc đổ ập xuống đầu Tần Chiếu Hiên.

"Hoàng thượng chỉ muốn ngươi lựa chọn ngày tốt, khi nào hỏi ngươi có nên khởi công hay không? Ngươi còn muốn duỗi tay vào công việc Nội Các chúng ta.

Vậy trực tiếp cho ngươi kiêm trách nhiệm Thượng thư Công bộ.

Tu sửa cái gì, xây dựng cái gì, tất cả đều nghe ngươi sắp xếp!"

Đổng Trung Thụy là người nóng tính, nói chuyện làm việc đều là suy nghĩ cho Hoàng đế.

Vì vậy Hoàng đế chưa bao giờ hạn chế tính tình hắn.

Khách quan mà nói Đổng Trung Thụy cũng không phải là gian thần.

Tu sửa con đường Thục ban đầu chính là ý tưởng của hắn, vừa vì uy hiếp phiên vương, cũng để tiện cho đất Thục thông thương với bên ngoài.

Chuyện này làm xong vừa có thể củng cố hoàng quyền, có thể tạo phúc bách tính.

Hết thảy đều là chuẩn bị cho chính sách mới, tất nhiên không cho phép quan thiên tượng cản trở.

Tần Chiếu Hiên cũng không vội vã, không thèm nhìn Đổng Trung Thụy một cái, vẫn là mặt hướng Hoàng đế:

"Thần chính là đang lựa chọn ngày tốt.

Thời điểm quan trắc tinh tượng, trong lúc vô tình đo lường tính toán ra trận khởi công này làm trái thiên ý.

Cũng là bởi vì không thể tính được ngày tốt khởi công, mới đến bẩm báo Bệ hạ."

"Tu sửa đường Thục chính là chuyện tốt cho quốc gia bách tính, tại sao thành trái thiên ý? Ta thấy ngươi là bị người xấu sai khiến, muốn từ bên trong làm khó dễ!"

Đổng Trung Thụy không khách khí chút nào giội nước bẩn lên Tần Chiếu Hiên, muốn rút ra cái đinh trong mắt:

"Ngươi nghĩ không thông suốt, có phải là lén lút cầm đồ tốt người khác cho!"

Tần Chiếu Hiên cười nhạt:

"Muốn vu tội cho người thì thiếu gì cách.

Hạ quan chỉ có một cái mạng nhỏ không đáng giá, Đổng đại nhân muốn lấy cứ lấy.

Mà ta ăn lộc vua phải trung với vua, sẽ không vì bảo vệ mạng mình mà biết rõ tình huống không báo, che mắt Thánh.

Lại nói chuyện tu sửa đường Thục cũng không có ai trong triều phản đối, ai sẽ cho ta chỗ tốt, để ta cố ý cản trở? Nếu như đại nhân không tin, chỉ cần chờ thêm ít thời gian, đất Thục nhất định có xuất hiện thiên thạch giáng tội, ứng nghiệm kết quả ta đã trình báo."

"Cái gì thiên thạch giáng tội.

Đúng là dựng chuyện hù dọa.

Ta thấy ngươi chưa chắc là bị người trong triều sai khiến, mà là..."

Ánh mắt Đổng Trung Thụy lộ ra sát khí, lời nói ám chỉ Tần Chiếu Hiên cấu kết phiên vương đất Thục.

HunhHn786

Hoàng đế vừa nghe liền rõ ràng ý tứ.

Nhưng hắn chẳng hề nổi giận, trái lại vẻ mặt ôn hòa đứng lên, đi tới trước mặt Chiếu Hiên.

"Ái khanh mấy ngày qua quan trắc thiên tượng thực khổ cực rồi, từ ngày hôm nay về nghỉ nửa tháng đi.

Chức vụ giám chính tạm thời do Kiều Tùng đảm nhiệm."

Nói xong, Hoàng đế quay đầu nhìn về phía Kiều Tùng, mặt lạnh hạ lệnh:

"Ngươi trong vòng hai ngày phải kiểm tra lời Tần Chiếu Hiên.

Nhanh chóng báo cáo kết quả quan trắc cho Trẫm."

Hoàng đế thái độ rõ như vậy, Kiều Tùng tất nhiên sẽ phủ định kết quả quan trắc của Tần Chiếu Hiên.

Một khi Tần Chiếu Hiên bị định tội bụng dạ khó lường, không chết cũng tránh không được bị phạt trượng.

Đại hoàng tử vốn tưởng rằng phụ hoàng dù không vui ít nhất cũng chờ xem "thiên thạch giáng tội" có ứng nghiệm hay không.

Không ngờ tới trực tiếp liền xuống tay trị tội Tần đại nhân.

Thời điểm như thế này không thể đứng ra bảo lãnh, Đại hoàng tử lén lút sắp xếp người đi ra dân gian tung lời đồn "thiên thạch giáng tội".

Còn phụ hoàng có thu tay hay không cũng chỉ nghe theo mệnh trời..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.