Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Đám người bên cạnh đang vui sướng bỗng biến thành kinh hách.
Đồng loạt giơ vũ khí lên chỉ về phía Tô Yên.
"Buông ra!"
"Thả ra!"
Từng tiếng từng tiếng vang lên.
Tô Yên nghe.
Thả ư??
Làm gì có chuyện dễ thế.
Chết rồi, cô mới thả gã ra.
Tô Yên nghĩ nghĩ.
Đúng lúc đang muốn động thủ.
Một đóa hoa yêu diễm chui lên khỏi mặt đất, nở rộ ngay trước mắt cô.
Sau đó, tiếng xe việt dã ầm ầm chạy tới.
Chớp mắt, một bóng người xuất hiện trước mắt cô.
Quân Vực không một chút cố kỵ, đi tới phía Tô Yên rồi ôm chặt lấy cô.
Nhân tiện giơ tay, quăng luôn kẻ chướng mắt kia đi.
Hắn ôm lấy Tô Yên, đứng đó hết ôm ôm lại hôn hôn.
Lẩm bẩm
"Tiểu Quai, có nhớ anh không?"
Đôi mắt hắn đen nhánh, cuồn cuộn cảm xúc nhìn thẳng vào Tô Yên.
Tô Yên sửng sốt một chút, không kiên nhẫn mà đẩy người ra.
Cô lãnh đạm
"Anh tránh xa ra một chút!"
Quân Vực bị cô đẩy liền hộc ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.
Vết máu trên đất nhanh chóng bị nước mưa rửa sạch.
Tô Yên dừng tay.
Trong đầu cô vô cùng hỗn loạn, bên tai chỉ còn tiếng ong ong không ngừng, không thể suy nghĩ bất kỳ điều gì.
Nhưng nhìn hắn thống khổ như vậy, trái tim cô nghẹn lại, đau đớn giống như bị ai bóp chặt.
Những kẻ đứng xung quanh nhất trí giơ vũ khí, không chút do dự công kích về phía Tô Yên.
Nhưng mà.....
Bên cạnh người bọn chúng bỗng xuất hiện thêm vô số bông hoa đỏ đang nở rộ.
Đợi đến khi phản ứng lại được, bọn chúng đã bị những bông hoa đó cắn vào chân quăng ra ngoài.
Quân Vực hạ mí mắt, lau máu vẫn còn vương trên khóe môi.
Thấp giọng nói một câu
"Tiểu Quai không muốn anh nữa sao?"
Nói xong, hắn liền ho khan, lại hộc ra một ngụm máu.
Tô Yên nhìn thấy hắn ho ra máu, đầu óc càng thêm rối loạn.
Cô mím môi, gằn giọng
"Không phải.."
Nói xong, cô bỗng giật mình.
Giống như nhớ tới điều gì, cô đứng bất động tại chỗ.
Ánh mắt nhìn về phía xa xa, âm thanh lạnh nhạt
"Anh sẽ không chết."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Dứt lời, biểu tình không kiên nhẫn trên mặt cô dần biến mất, chỉ còn lại sự lãnh đạm.
Giống như sẽ không bị bất cứ điều gì khơi mào cảm xúc.
Cô phải đi.
Tô Yên nhấc chân rời khỏi, mới được hai bước, dư quang nhìn thấy nam nhân kia không thể chống đỡ nổi nữa, khụy gối ngã xuống.
Tô Yên xuất hiện trước mặt Quân Vực, nhanh chóng ôm lấy người.
Cô mím môi.
Giây tiếp theo liền duỗi tay bóp cổ hắn
"Nếu anh muốn chết, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho anh."
Quân Vực lại ho khan hai tiếng, hộc ra một ngụm máu.
Tô Yên tăng lực đạo, đôi mắt ngập tràn sát khí bỗng dưng lại có chút mơ hồ.
Trong mắt Quân Vực hiện lên ý cười
"Sao em còn chưa động thủ? Em không giết anh, vậy thì anh phải làm một cái gì đó."
Dứt lời.
Quân Vực ôm Tô Yên ngã xuống đống tang thi phía sau.
Giây tiếp theo, liền khóa chặt môi cô.
Ừm.
Xung quanh toàn là tang thi, hai người này vẫn có thể hôn hôn.
Tiểu Hoa nhìn mà căng thẳng theo.
Quả nhiên, Quân Vực Đại Nhân chính là một tên biến thái.
Hôn một cái, lại hôn hai cái, nụ hôn triền miên mà ướt át.
Hôn đến mức Tô Yên phải giơ tay ra ấn hắn, không cho hắn lộn xộn nữa.
Quân Vực ôm chặt Tô Yên.
Bờ môi dán vào tai cô, thì thào
"Anh hối hận, hối hận mình vì sao không thể cứu Tiểu Quai ra khỏi nơi mà Tiểu Quai chán ghét nhất. Nhưng từ nay về sau, sẽ không có chuyện như vậy nữa. Em ở đâu, anh sẽ ở đó."
Dứt lời, Quân Vực nắm lấy bàn tay phải của Tô Yên, hôn một cái lên cổ tay cô.
Giây tiếp theo, chiếc lắc tay thủy tinh hình giọt máu thoáng hiện lên.
Ngay lập tức, một quầng sáng cường đại bao bọc lấy hai người bọn họ.