Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1976: Xin chào, học bá! 62




Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Năm phút sau.

Trên TV thông báo tin tức

"Theo tin tức từ phóng viên, một bụi gai tùng đột nhiên xuất hiện. Sau đó, một con cự mãng lao từ trong bụi cây về hướng nam. Mong người dân cảnh giác."

Nửa giờ sau

"Theo tin tức từ phía cảnh sát, con cự mãng này hẳn là bị kích thích mới có thể đột nhiên xuất hiện hành vi như vậy. Hiện giờ đã rời khỏi thành phố, trở về với núi rừng, mong người dân hãy yên tâm."

Ừm.

Lại nói đến con cự mãng chạy lên núi.

Tô Cổ đã khôi phục nguyên thân, lâm vào tình trạng hôn mê.

Tiểu Hồng ngơ ngác đi lung tung khắp nơi.

Nó muốn mang Tô Cổ về.

Nhưng, nhưng nó không nhớ đường ······.

Cũng không biết rốt cuộc mình đã đi như thế nào, chạy thẳng lên trên núi.

Ầm một tiếng.

Không biết đây đã là cây đại thụ thứ mấy bị cái đuôi Tiểu Hồng đánh đổ.

Mặt đất chấn động rung chuyển ba cái.

Cuối cùng, Tô Cổ đang lâm vào giấc ngủ say cũng tỉnh lại.

Hắn khôi phục thành hình dáng con người.

Một bàn tay ấn đầu Tiểu Hồng, buộc nó đối diện với mình, âm thanh phù phiếm

"Ngươi là đang muốn nhân lúc ta bị thương đem ta vào trong núi sâu chôn?"

Tiểu Hồng phun lưỡi rắn

"Tê tê tê tê tê"

Không phải, ta muốn mang ngươi về.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Cổ híp mắt

"Mang ta về? Núi sâu rừng già là nhà của ngươi sao?"

Vốn dĩ Tiểu Hồng còn đang nói rất đúng tình hợp lý, bất quá bị Tô Cổ nói như vậy thì có chút chột dạ.

Lưỡi rắn phun

"Tê tê tê tê tê"

Ta, ta không biết đường.

Bàn tay Tô Cổ ấn trên đầu nó càng lúc càng dùng thêm sức.

Tiểu Hồng theo lực đạo của hắn, từng chút từng chút bị ấn trượt xuống.

"Không biết gọi điện thoại à? Ngươi mua di động để quyên góp à?"

Tiểu Hồng

"Tê tê tê tê tê tê tê"

······ di động nát rồi.

Nó vừa chột dạ nói xong, lập tức nói tiếp

"Tê tê tê tê tê?"

Hả? Ngươi khoẻ rồi?

Tô Cổ liếc liếc Tiểu Hồng

"Ngươi cho ta ăn quả gì?"

Tiểu Hồng ném cái đuôi rất đắc ý

"Tê tê tê tê tê"

Quả hồng.

"Đó là quả gì?"

Tiểu Hồng dùng sức chớp đôi mắt to.

Đó là quả gì?

Nó làm sao biết?

Chỉ là ngửi thấy thơm thơm.

Vậy nên muốn ăn.

Tô Cổ biết bản thân đang bị thương nghiêm trọng.

Tưởng rằng còn cần phải bế quan dưỡng thương.

Nhưng chỉ là hôn mê trong chốc lát liền cảm thấy cơ thể mình đang trướng lên vì nóng.

Dường như thứ đó đang chữa lành nội thương của hắn.

Trùng hợp, Tiểu Hồng bên này, cũng bắt đầu có chút triệu chứng.

"Tê tê tê tê tê"

Hả? Nó cảm giác cơ thể nóng nóng.

Nhưng mà, cảm giác so với Tô Cổ lại khác nhau.

Tiểu Hồng cảm thấy ······, lực lượng của nó giống như đang bị tiêu hao.

Một người một rắn đứng đối diện ở chỗ đó.

Nửa giờ sau.

Tô Cổ vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo, vẻ mặt tái nhợt suy yếu đã khởi sắc.

Trên cơ bản là đã bình thường.

Trái lại Tiểu Hồng, đầu rắn héo bẹp.

Ầm một tiếng, liền ngã xuống đất.

"Tê tê tê tê tê"

Mệt mỏi quá.

Sau đó, nó biến thành bộ dáng con người.

Quỳ rạp trên mặt đất mệt như chó.

Cũng may nó tu luyện có chút tiến bộ.

Lần này không hề trần trụi nữa, trên người mặc quần áo đầy đủ.

Tô Cổ nhìn chính mình, lại nhìn nhìn Tiểu Hồng ngã trên mặt đất.

Như suy tư điều gì

"Ngươi cũng ăn trái cây kia?"

Tiểu Hồng đúng lý hợp tình

"Ta hái mà!"

Trái cây do nó tự tìm thấy, đương nhiên nõ muốn hái xuống ăn.

Tô Cổ kéo nó từ mặt đất lên.

Nhìn nó mồ hôi đầy đầu, giống như vừa chạy 1000m vậy.

Bĩu môi, không kiên nhẫn nói

"Phiền toái."

Nói xong, cõng nó đi xuống chân núi.

Tiểu Hồng ghé trên lưng Tô Cổ, khi đi ngang qua một cây ăn quả, thuận tay hái vài trái ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.