Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Nhưng mà, thái độ của Vương Gia với Vương Phi tương lai, rất kỳ quặc.
Nghe nói từ đầu tới cuối không hề cho nàng ta sắc mặt tốt.
Vẫn luôn coi nàng như không tồn tại.
Trong xe ngựa.
Một nữ nhân mặc y phục màu xanh lá, dáng người lả lướt, diện mạo tinh xảo.
Nàng thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Quân Ngọc.
Từ đêm qua nàng đã trở lại quân doanh.
Ngoại trừ lúc nàng vừa trở về, Hiên Viên Quân Ngọc ôm chặt nàng rồi lại hôn nàng liên tục không rời.
Nhưng chưa được bao lâu, liền lạnh lùng với nàng như bây giờ.
Từ đêm qua tới bây giờ cũng không thèm nói với nàng một câu.
Tới giờ cơm trưa, đoàn quân dừng lại tu chỉnh, ăn cơm.
Tô Yên vừa định vén rèm xuống xe ngựa.
Hiên Viên Quân Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, duỗi tay bắt lấy tay nàng.
Khẩu khí quái quái, nhìn nàng chằm chằm
"Nàng còn muốn đi đâu? Muốn đi nhảy vực sao?"
Tô Yên buông mành, nhìn hắn
"Ta chỉ là định đi ăn cơm."
Hiên Viên Quân Ngọc nhăn mày
"Một người nhảy vực chết còn cần ăn cơm sao?"
Giọng điệu của hắn kỳ quái, làm cho người ta nghe vào cảm thấy không thoải mái chút nào
Tô Yên bắt đầu giải thích
"Đó là biện pháp tốt nhất."
"Cái gì là biện pháp tốt nhất? Nàng nhảy xuống vực ngay trước mắt ta? Nếu nàng không quay lại, mọi người cũng không tìm thấy nàng, có phải là càng tốt hay không?"
Hắn càng nói càng bực.
Vốn dĩ muốn kích thích Tô Yên, kết quả lại tự kích thích chính mình.
Bầu không khí trong xe ngựa càng lúc càng áp lực.
Tô Yên bị Hiên Viên Quân Ngọc kéo tay, vai áo nàng dần dần thấm ướt máu.
Bàn tay Hiên Viên Quân Ngọc cứng đờ, lập tức buông ra.
Ôm lấy eo Tô Yên, kéo Tô Yên vào trong lồng ngực.
Vừa cúi đầu cởi y phục của nàng, vừa run rẩy cất lời
"Miệng vết thương nứt ra rồi?"
Tô Yên thấy hắn khẩn trương.
Gật gật đầu
"Ừm."
Hắn dừng một chút, lực tay càng lúc càng nhẹ.
"Đau sao?"
Tô Yên lại gật gật đầu
"Ừm."
Hiên Viên Quân Ngọc không nói gì nữa, vô cùng cẩn thận cởi y phục, xem vết thương của nàng.
Lúc nàng nhảy xuống vực, vết thương vừa mới khép miệng lại lần nữa bị rách ra.
Máu chảy ra ngoài, miệng vết thương nhìn vô cùng dữ tợn.
Hắn cúi đầu, hôn lên miệng vết thương của nàng.
Hôn một hồi lâu mới dừng lại.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nhanh nhẹn lấy thuốc ra bôi, băng bó lại cho nàng.
Chờ làm xong rồi, hắn mới nhăn nhó nói một câu
"Về sau, nàng không được làm những việc như vậy nữa."
Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu
"Được"
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Ký chủ, chậc chậc chậc, không nghĩ tới một ngày chị vì lừa gạt nam chủ đại nhân, lại có thể nói như vậy."
Dựa theo tính cách của ký chủ, mấy chuyện như là có đau hay không, hay là rách miệng vết thương, nàng đều sẽ qua loa một câu không đau, không có việc gì.
Hoặc là vẫn còn tốt.
Cái vết thương này đối với ký chủ chỉ là một vết thương nhẹ.
Nhưng nhìn hiện tại mà xem.
Lời nói không giống trước kia, không còn là ký chủ trong trí nhớ của Tiểu Hoa nữa rồi.
Tô Yên nhỏ giọng nói
"Hình như ta đã hiểu vì sao Quân Vực hay kêu đau vô cớ rồi."
Tiểu Hoa mờ mịt
"Vì sao ạ?"
"Bởi vì trong lòng sẽ rất cao hứng."
"Cao hứng? Vì sao lại cao hứng ạ?"
Tô Yên lắc đầu
"Ta cũng không rõ lắm."
Nhưng thời điểm nàng nói đau, ánh mắt hắn nhìn nàng khiến cho nàng cảm thấy như có một dòng nước nóng chảy trong người vậy.
Rất kỳ quái, nhưng cũng rất vui vẻ.
Cho nên, hắn hay vô cớ gây rối, là vì như thế này sao?
Ừm, được rồi.
Vậy về sau nàng sẽ đối xử với hắn tốt hơn một chút.
Kiên nhẫn hơn một chút.
Bởi vì vết thương của Tô Yên rách ra rồi, cho nên trò giận hờn vu vơ của Hiên Viên Quân Ngọc cũng theo gió mà bay.