Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1781: Tô thiếu hiệp uy vũ 64




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Trước giờ chưa từng thấy tiểu huynh đệ như thế này.

Có chút lạnh nhạt, khó tiếp cận.

Lý Đại Bạch theo bản năng cũng không muốn tự đi tìm xúi quẩy.

Tuy rằng đầu óc hắn không tốt, nhưng vẫn trực giác lại nói với hắn ta phải mau tránh đi.

Lý Đại Bạch chậm chạp trèo lên xe ngựa.

Tô Yên lên tiếng

"Đi đi."

Lý Đại Bạch há mồm muốn nói thêm vài câu, Tô Yên đã chặn họng

"Giang hồ rộng lớn, có duyên gặp lại."

Lý Đại Bạch miễn cưỡng đánh ngựa rời đi, trong lòng ngập tràn cảm xúc phức tạp.

Kỳ thật hắn ta rất rõ ràng.

Tiểu huynh đệ võ công cao như vậy, chỉ cần muốn là có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Hắn ta càng ở đây, tiểu huynh đệ càng có thêm trói buộc.

Đi rồi, tiểu huynh đệ mới càng tự do.

Lúc mới đầu Lý Đại Bạch theo Tô Yên tới đây là muốn cùng Tô Yên chết chung.

Cuối cùng lại xuất hiện cái tình huống không thể nào hiểu được như thế này.

Hơn nữa, Hiên Viên Quân Ngọc còn muốn cưới tiểu huynh đệ.

Dưới làn mưa nhỏ, xe ngựa càng lúc càng chạy xa.

Ra khỏi quân doanh rồi biến mất.

Lý Đại Bạch đi rồi, Tô Yên vẫn đứng ở cửa đại lao chậm chạp không rời đi.

Nàng vẫn đứng im ở đó, nhai kẹo sữa trong miệng.

Không biết đang chờ đợi điều gì.

Nàng đứng im, nhưng lại có người không chờ nổi nữa.

'Vèo' một tiếng, một mũi tên xé gió phóng thẳng tới hướng Tô Yên đang đứng.

Tô Yên dễ như trở bàn tay tránh thoát.

Hiển nhiên, đối phương tính toán muốn thăm dò nàng trước.

Tô Yên ném dù đi.

Nàng cúi đầu đi tới hướng mũi tên vừa bắn ra,

Nhanh chóng ra tay.

Phanh!

Một người bị đánh ngã xuống đất.

Sau đó, hai, ba, bốn người lần lượt ngã xuống.

Rõ ràng đã núp kĩ vậy rồi mà vẫn bị bắt.

Nàng không hề lưu tình chút nào, thẳng chân đạp bọn chúng ngã xuống đất.

Một chén trà nhỏ sau.

Đám binh lính đều nằm la liệt trên mặt đất kêu rên.

Tô Yên từ trên cao nhảy xuống, đứng nhìn đám binh lính đó.

Nàng nhăn mày, lạnh nhạt lên tiếng

"Không thú vị."

Nói xong, liền giơ tay nới lỏng cổ áo.

Y phục trên người đã bị nước mưa làm ướt.

Cũng không nhặt lại cây dù.

Nàng muốn rời đi.

Trước mặt bỗng truyền tới tiếng bước chân rầm rập.

Một đám lính chỉnh tề nện bước.

Tô Yên bị một biển người vây xung quanh.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nàng híp mắt, dừng chân.

Một người mặc trang phục Phó tướng bước ra từ đống binh lính

"Các huynh đệ! Chúng ta tuyệt đối không thể để tên dã nam nhân này tiếp tục gây họa cho Vương Gia! Vì tương lai Kim Ngọc quốc! Vì Vương Gia của chúng ta! Hôm nay, dù thế nào, chúng ta cũng phải giết chết tên yêu nam này!!"

Gã vừa dứt lời, đám binh lính đồng thanh

"Giết!!"

"Giết!!"

Tô Yên dừng chân, bước qua đám binh lính nằm la liệt trên đất, tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Giống như không nhìn thấy đám người trước mắt.

Nàng đi tới trước mặt tên Phó tướng, gã Phó tướng nổi giận đùng đùng nhìn nàng.

Cũng không biết trước kia nàng trêu chọc gã lúc nào.

Ánh mắt gã hiện giờ chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.

Tô Yên lãnh đạm

"Chắn đường."

Nói xong, giơ tay nhẹ đẩy tên Phó tướng một cái.

'Ầm' một tiếng.

Tên Phó tướng ngã sấp mặt xuống đất.

Trong ánh mắt gã tràn ngập khiếp sợ.

Gã không thể nào tưởng tượng được, tên nam nhân trắng trẻo gầy gò này lại có lực đạo lớn như vậy.

Bầu không khí còn đang ngập tràn ý chí chiến đấu bỗng chốc mất tăm, im ắng một cách lạ thường.

Tô Yên cũng dừng chân một chút, nhíu mày.

Ăn vạ sao?

Nàng không có bạc để bồi thường.

"À, ta không có bạc!"

Hai bên đang sửng cồ.

Bỗng nhiên có một nhóm hắc y nhân hơn mười người bay từ trên cao xuống, bảo hộ Tô Yên ở giữa.

Một âm thanh trầm thấp vang lên

"Thật là to gan a!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.