Editor: Chiêu
-----------------------
Tần Mộ Phàm đem Đường Nại ôm vào trong lòng ngực mình, trên mặt treo lên nụ cười ôn hòa, đáy mắt lại ngầm có ý khiêu khích.
Người khác không hiểu Tần Trăn, không lẽ anh lại không hiểu?
Tư vị người yêu bị cướp mất, chỉ sợ vô cùng không dễ chịu.
Này chỉ là mới bắt đầu, sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ đem đồ vật thuộc sở hữu của hắn đoạt lấy hết.
Tần Trăn nắm chặt tay, giọng nói thâm trầm: "Nại Nại, anh ta nói là sự thật?"
Đường Nại sợ hãi gật gật đầu.
Tuy rằng cậu không biết vì sao hai nam nhân có thể đính hôn, nhưng cốt truyện chính là viết như vậy.
Trăn Trăn cũng là người khác, sau này còn sẽ căm hận cậu...
Nghĩ đến đó, Đường Nại đã cảm thấy ngực có chút rầu rĩ, đặc biệt không vui.
Cậu không mong muốn Trân Trân chán ghét mình.
"Tôi hiểu rồi." Đôk mắt thiếu niên nháy mắt trở nên ảm đạm không có ánh sáng, trào phúng cong cong khóe miệng, xoay người rời đi.
Đường Nại nhìn bóng dáng cô đơn kia, nhịn không được muốn đuổi theo, lại bị Tần Mộ Phàm một tay kéo lại.
"Tiểu Nại, chúng ta phải về nhà."
...
Sau khi thi đại học xong, tin tức đính hôn của người thừa kế Tần thị và con trai Đường gia trong một đêm truyền khắp toàn bộ Giang thành, người biết đến đều thán một câu duyên trời tác hợp.
Ở tiệc đính hôn, Tần Mộ Phàm xuân phong đắc ý, Đường Nại vẫn là một bộ dáng ngây thơ mịt mờ, nhưng lại nhìn trông rõ ràng không vui vẻ như ngày thường.
"Người mới đến uống một ly!"
"Ngày vui như vậy, không uống một ly chúc mừng thì làm sao được?"
Đường Nại biệt nữu nói: "Tôi... tôi không biết uống rượu."
"Dù sao cũng là nhà mình, uống say cũng không có việc gì." Tần Mộ Phàm ra vẻ ôn nhu nói một câu, mọi người càng ồn ào đến lợi hại hơn.
Đường Nại nhíu mày, không thể nề hà mà tiếp nhận ly rượu, nhợt nhạt nhấp một ngụm, nháy mắt bị cay đến che miệng khụ một tiếng, con ngươi đều sặc ra nước mắt.
Những người khác lại không chịu bỏ qua: "Uống rượu thì mồm phải to, loại này sao được!"
"Không uống không uống..." Đường Nại vội vàng vẫy tay.
Mẹ Đường đứng ở hành lang lầu hai, nhìn thấy trường hợp phía dưới, không vui nhéo ba ba Đường một phen: "Xem anh tìm cho Nại Nại loại bạn gì, em đã sớm nói tên kia không phải thứ tốt lành rồi mà."
Nại Nại đều đã nói chính cậu không biết uống rượu, tên này mặt ngoài giả ôn nhu săn sóc, lại không có một chút hành động thực tế giúp cậu cản rượu, sau này có thể chăm sóc tốt cho Đường Nại mới là lạ!
Ba ba Đường đau đến mức hít hà một hơi, nhưng tư duy thẳng nam như ông căn bản nhìn không ra có cái gì không đúng.
Dù sao làm một nam nhân đại sát tứ phương ở trong một sân rượu, ông cảm thấy con trai nhà mình uống chút rượu cũng không có gì ghê gớm.
Chỉ là trong lời nói vẫn có vài phần nhân nhượng với bà xã.
"Dù sao bây giờ cũng là tiệc đính hôn, chờ Nại Nại có thành tích thi đại học, để cho con ra nước ngoài du học, thời gian mấy năm kia chúng ta nhân tiện quan sát phẩm tính của Tần Mộ Phàm cho thật tốt."
Nếu biểu hiện không tốt, vậy thì giải trừ hôn ước, chỉ lớn chuyện một chút.
Mẹ Đường bất mãn nâng giày cao gót lên hung hăng nghiền một cái trên chân ông, sau đó đi xuống lầu giúp Đường Nại giải vây.
...
Tần Trăn trốn trên sô pha ở góc phòng, giống như ngăn cách với thế giới, không để ý ồn ào náo nhiệt xung quanh, rót một ly này rồi lại đến ly khác, cố gắng muốn làm tê liệt ý thức của chính mình.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một đôi tay trắng nõn duỗi đến, đè lại ly rượu của hắn.
Tần Trăn thuận mắt nhìn sang, đối diện với con ngươi trắng đen rõ ràng.
"Uống quá nhiều đối với thân thể không tốt đâu!"
Tần Trăn nhíu mày, giọng điệu không tốt lắm: "Sau cậu lại đến đây?"
"Bọn họ quá phiền, tớ không muốn ở cạnh bọn họ, Trăn Trăn chúng ta trốn lên lầu đi, nơi đó rất yên tĩnh."
---------------------
Đôi lời: Mình có tính hay quên, nên có chương mình để cha Đường lúc lại để ba ba Đường, mong mọi người thông cảm giúp mình ạ 😿.