Editor: Chiêu
-------------------
Hôm sau.
Đường Nại chân trước chỉ vừa mới bước vào phòng học, thiếu niên cả người tản ra khí lạnh từ sau lưng đã đi đến.
"Bang!"
Tần Trăn đem cặp sách vác trên lưng đặt lên trên bàn, nắm lấy cổ tay Đường Nại, đem cậu vây đến trong một góc, đôi mắt đen thâm thúy gắt gao khoá trên người cậu.
Đường Nại nhịn không được rụt rụt cổ, thật cẩn thận hỏi: "Trăn Trăn, làm sao vậy?"
"Cậu ngày hôm qua gặp mặt Tần Mộ Phàm?"
"Cậu làm sao lại biết?" Đường Nại giật mình trừng lớn con ngươi, hai má phình phình, đáng yêu giống như con sóc.
"Hai người đã nói những gì, đã làm chuyện gì." Đáy lòng Tần Trăn tích góp một cổ lệ khí, hỏi ra cũng có vẻ hùng hổ doạ người.
Đường Nại bẹp bẹp miệng, mày thon dày nhíu lại, giọng nói kéo dài ấp ủ một lúc: "Anh ấy dẫn tớ đi dạo Tần gia, nói chút chuyện về cậu."
"Chỉ có nhiêu đó thôi sao?"
Đường Nại bị hắn ép hỏi đến mức có chút tức giận, thở phì phì trừng mắt nhìn hắn một cái: "Tớ không phải phạm nhân, cậu làm gì mà dữ với tớ như vậy!"
Tần Trăn hít sâu mấy cái về sau, thu liễm lạnh lẽo trên người, giữ chặt tay thiếu niên, đáy mắt tràn đầy cầu xin: "Nại Nại, tớ không thích Tần Mộ Phàm, cậu đừng cùng hắn ta tiếp xúc nữa được không?"
"Tớ... Tớ ngày hôm qua đều giúp cậu hỏi rõ, anh Tần nói anh ấy nhắm vào cậu là bởi vì cảm thấy cậu và mẹ cậu cướp mất ba ba anh ấy, anh ấy đồng ý cùng cậu hoà giải, sau này sẽ không bắt nạt cậu nữa."
Nửa đoạn trước, Đường Nại nói đặc biệt chột dạ, không tự giác hạ thấp mắt xuống, không dám đối diện với tầm mắt Tần Trăn.
Bởi vậy không chú ý đến, Tần Trăn nghe được hai chữ "anh Tần", nháy mắt gương mặt trở nên vặn vẹo.
Anh Tần?
Gọi thân mật như vậy, bọn họ đã phát triển đến bước nào rồi!
"Nại Nại, nếu để cậu chọn một người giữa tôi và Tần Mộ Phàm thì cậu sẽ chọn ai?"
Đương nhiên là chọn cậu rồi.
Nại Nại cũng rất chán ghét cái đồ trứng thối Tần Mộ Phàm kia.
Nhưng mà nếu không dựa theo kịch bản, không hoàn thành nhiệm vụ, Nại Nại cũng chỉ có thể trở thành một linh hồn.
Cậu muốn về nhà, không muốn trở thành linh hồn.
Đáy mắt Đường Nại hiện lên một tia áy náy, gập ghềnh nói: "Tớ thích cùng chơi với Tần Trăn, nhưng cũng ghét Tần... A! Đau..."
"Thật xin lỗi Nại Nại, tớ không phải cố ý."
Tần Trăn nhanh chóng rút tay về, nhìn cổ tay thiếu niên bị siết hồng, cảm xúc thâm trầm che giấu trong mắt co rụt lại, từ trong cặp sách móc ra một hộp sữa bò ấm áp.
"Cái này coi như là tôi cho cậu để chuộc tội, uống nhiều sữa bò cơ thể sẽ cao."
Đường Nại đặc biệt dễ dỗ, giây lát đã bị một hộp sữa bò mua chuộc, vui vẻ cắn ống hút đến đôi mắt đều híp lại.
Tần Trăn không chút dấu vết mà nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ đang mút kia, bỗng dưng khẽ cười một tiếng: "Thật muốn để cậu nếm thử sữa bò của tôi, bảo đảm so với cái này càng hiệu quả hơn."
"Là thương hiệu gì vậy? Hiệu quả thật sự tốt hơn sao? Tớ uống rồi cũng có thể cao lớn như cậu sao?"
Tần Trăn chỉ cười không nói.
Đường Nại lập tức phẫn nộ.
Đồ trứng thối này chính là sợ mình uống thương hiệu sữa bò kia sẽ cao lớn hơn so với hắn, cho nên không chịu cho cậu uống sao?
Quỷ hẹp hòi, Nại Nại không muốn để ý đến hắn!
...
Sau khi tan học sau, Tần Trăn trước sau như một mà đem Đường Nại đưa ra cổng trường.
Thiếu niên bởi vì còn nhớ thương sữa bò thần bí hắn giới thiệu, cùng hắn giận dỗi, toàn bộ hành trình đều không nói chuyện với hắn.
Tâm trạng Tần Trăn vô cùng suиɠ sướиɠ.
Tuy rằng Nại Nại không để ý đến hắn, nhưng bây giờ trong lòng cậu nhớ đến lại là hắn.
Thật tốt.
Nhưng chút vui sướng này khi nhìn thấy người đứng ở cổng trường, ngay lập tức biến mất không còn một mảnh.
"Tôi cùng Tiểu Nại rất nhanh sẽ đính hôn, nên cha Đường để tôi đến đón Nại Nại, bồi dưỡng thật nhiều cảm tình."