Nam Chính Là Của Tôi - Quan Mộc

Chương 44




"Cái gì?!"

Ba người nhà họ Khưu toàn bộ choáng tại chỗ, bố Khưu mẹ Khưu là cảm thấy khó mà tin nổi, Khưu Dương thì ngơ ngác nhìn bà nội Chu, trong lòng thán phục: Bà lão này, thật sự rất khác biệt.     Mẹ Khưu phát điên nói: "Bà biết thì sao lại không ngăn cản chứ?"    

Bà nội Chu an ủi kéo mẹ Khưu ngồi xuống, mình thì ngồi bên cạnh mẹ Khưu, "Tại sao phải ngăn cản, hai đứa nhỏ yêu thích lẫn nhau thì ở cùng nhau, không phải rất tốt sao."         Bà Chu năm nay 73 tuổi, tóc đã điểm bạc nhưng trông bà không hề già yếu, ngược lại khí chất bên trong rất điềm đạm, ôn hòa. Có lẽ là do quanh năm uống linh tuyền, thân thể cực khỏe mạnh, khi nói chuyện cũng nhàn nhã.     Nhưng mẹ Khưu không có cách nào bình tĩnh được, bà không biết tại sao bà lão* này lại không thèm để ý, vội nói: "Nhưng hai người đàn ông sao có thể ở bên nhau được, sau này đến con cũng chẳng có, về già thì phải làm sao?"

(*) Gốc là lão thái thái, nhưng chả biết thay bằng từ gì nên để đại.      Bà nội Chu nói: "Con cháu tự có phúc phận của con cháu, hai người chúng nó yêu thương nhau, đều là đàn ông thì có quan trọng gì. Cháu nhìn hai đứa nó đi, có tiền, có nhà, còn có người yêu ở bên, đây không phải là chuyện hạnh phúc nhất sao? Chúng ta là trưởng bối, không phải đều hi vọng con cháu có thể bình an hạnh phúc mà sống hết đời sao?"      Ánh mắt bà nội Chu hiền hoà nhìn mẹ Khưu bất giác bình tĩnh trở lại, tỉ mỉ suy nghĩ lời bà nội Chu nói, cảm thấy có chút đạo lý.         Thấy mẹ Khưu đã lay động, bà nội Chu không ngừng cố gắng, "Về phần cháu nói già rồi không có con dưỡng lão, đây hoàn toàn không phải vấn đề. Hai đứa nhỏ có thể kiếm tiền, trong tay có lượng tài sản lớn như vậy còn sợ không tìm được người chăm sóc? Bảo mẫu, giúp việc, đều có thể thuê về, chuyện cháu lo lắng cũng không phải là chuyện lớn."     Mẹ Khưu có chút sững sờ, bà bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của những ý tưởng này.     Nhưng bố Khưu đột nhiên hét lên: "Không, tôi không đồng ý! Hôm nay làm gì tôi cũng phải bắt hai đứa nó tách ra, Khưu gia chúng tôi không nhận nổi người này!"        Ông tàn bạo mà trừng Chu Viễn và Khưu Bạch, "Hai đứa chúng mày nếu không tách ra, tao sẽ đi báo cảnh sát! Hai thằng đàn ông ở cùng nhau là tội lưu manh có biết không hả? Tao sẽ báo cảnh sát đem bọn mày đi cải tạo cho tốt, sau này tao sẽ coi như không có đứa con như mày!"          Bố Khưu nghĩ rằng điều này sẽ doạ hai người sợ hãi, nhưng trước khi Chu Viễn và Khưu Bạch phản ứng lại, mẹ Khưu đã bật dậy hét lên một tiếng rồi nhào tới.     "Ông dám? Ông dám báo cảnh sát bắt con trai tôi tôi liều mạng với ông!" Mẹ Khưu túm áo bố Khưu vừa đánh vừa hét, "Có phải ông điên rồi không? Ông không muốn con trai nhưng tôi muốn! Có tôi ở đây ông đừng hòng tổn thương được một đầu ngón tay của con trai tôi!"     Đầu tóc bố Khưu rối tung cả lên, xấu hổ trốn về phía sau, loạng choạng nói: "Tôi nghĩ bà điên rồi, mụ đàn bà điên như bà đánh tôi làm gì?"     Mấy người bên cạnh nhanh chóng tiến lên ngăn cản, ngăn cách hai người đang giằng xé nhau ra.     Mẹ Khưu bị kéo ra ngồi trên sô pha, đầu tóc rối bù, mặt đỏ bừng, còn đang mắng bố Khưu, "Lão già chết tiệt, ông càng sống càng thụt lùi, để tôi xem ông dám động vào con trai tôi không!"         Nhìn thấy mẹ Khưu bảo vệ con mình như thế này, mũi Khưu Bạch bỗng trở nên chua xót, khuôn mặt căng thẳng từ nãy giờ dịu đi.          Đời trước cậu vẫn luôn bị cha mẹ lãng quên, chưa bao giờ cảm nhận được tình mẹ sâu đậm như vậy, khiến nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng cậu không ngừng bị đánh vào, sinh ra rất nhiều bong bóng khí, chua chua trướng trướng, tràn ngập ấm áp yêu thương.         Khưu Bạch ôm lấy mẹ Khưu, giọng khàn khàn nói: "Mẹ, cảm ơn mẹ."          Trước đây phần lớn cậu xem bố mẹ Khưu gia là trách nhiệm, tình cảm của cậu đối với người thân vốn lãnh đạm, càng đừng nói đến vợ chồng xa lạ không có tình cảm chân thật nào, chỉ là vì chiếm thân xác của "Khưu Bạch" trước kia, hưởng thụ chỗ tốt của bố mẹ Khưu gia nên mới gánh vác nghĩa vụ chăm sóc bố mẹ "hắn" thôi.         Nhưng bây giờ, cậu bị hành động của mẹ Khưu làm xúc động từ tận đáy lòng, chân tình thực lòng nói: "Mẹ, xin lỗi, là con bất hiếu, không thể nghe lời mẹ kết hôn sinh con."          "Thằng nhỏ ngốc, mẹ sao có thể trách con." Mẹ Khưu ôm Khưu Bạch, cảm nhận được cậu đang run, vỗ nhẹ sau lưng cậu, "Con muốn làm gì thì làm đi, muốn cùng Chu Viễn ở bên nhau thì ở bên nhau, mẹ không ngăn cản con nữa, chỉ cần con sống thật tốt là được."          Sau khi bị bố Khưu kích thích, trái lại mẹ Khưu đã nghĩ thông suốt, con trai mình không thích phụ nữ, bà còn cưỡng ép con mình kết hôn, sau này sẽ không hạnh phúc, còn hại cô gái tốt người ta. Thôi thì theo ý cậu đi, bà nội Chu nói đúng, chỉ cần con cái vui vẻ, bà là người làm mẹ cũng thoả mãn.      Chu Viễn thấy viền mắt Khưu Bạch hồng hồng, giơ tay sờ sờ tóc cậu, tỏ ý an ủi.     Thật ra Chu Viễn vẫn luôn rất bình tĩnh, bởi vì ngay khi Khưu Bạch nói với anh muốn ngả bài, anh đã dự liệu được những khả năng có thể xảy ra, bao gồm bố Khưu cực kỳ tức giận muốn báo cáo bọn họ làm loạn có quan hệ đồng tính.         Nhưng Chu Viễn cũng không lo lắng, trước tiên không nói bố Khưu có phải doạ người hay không, coi như ông thật sự tố cáo, cũng phải xem có người dám nhận xử lý hay không.          Anh là một trong những doanh nhân lớn đầu tiên có thu nhập hàng năm trăm vạn sau khi cải cách và mở cửa, sản nghiệp trải rộng toàn quốc, nhà máy dưới tay không biết nuôi sống bao nhiêu người. Phía trên còn hi vọng anh có thể kéo mọi người cùng giàu đây, ai có thể vì điều này mà động đến anh chứ.       Từ đầu chí cuối, điều Chu Viễn lo lắng nhất cũng chính là sợ cảm xúc của Khưu Bạch bị ảnh hưởng thôi.           Ba người Khưu gia qua ăn cơm xong liền rời đi, trước khi đi ánh mắt mẹ Khưu nhìn Chu Viễn đã nhu hoà rất nhiều. Này còn nhờ vào bà nội Chu, bà nội không ngừng nói Chu Viễn tốt như thế nào trước mặt mẹ Khưu.         "Bà thông gia cứ yên tâm mười phần, Viễn ca nhi chúng ta rất khoẻ, có thể kiếm tiền, còn biết thương người yêu, hơn nữa đàn ông Chu gia chúng ta đều rất chung thủy."          Trong bữa cơm, Chu Viễn gắp rau rồi bới cơm cho Khưu Bạch, bà nội Chu nhỏ giọng nói: "Bà thông gia nhìn xem, Viễn ca nhi rất thương Tiểu Bạch nha, nhớ lúc chúng ta còn ở nông thôn, mỗi ngày cũng không dễ chịu gì, Viễn ca nhi liền cả ngày lên núi săn thú, bán lấy tiền mua thịt cho Tiểu Bạch ăn đó."     

Mẹ Khưu nhớ đến năm thứ hai Khưu Bạch xuống nông thôn khi về nhà, Khưu Bạch mập lên nhiều, lập tức tin lời bà nội Chu nói, lại nhìn tới bây giờ đã mười năm trôi qua, Chu Viễn vẫn quan tâm chăm sóc Khưu Bạch đầy đủ như vậy, nhất thời độ hảo cảm tăng lên.          Nhờ bà nội Chu không ngừng nỗ lực, thời điểm mẹ Khưu nhìn Chu Viễn đã mơ hồ mang tới cảm giác đang nhìn con dâu.          "Con dâu" này lớn lên dễ nhìn, có thể kiếm tiền, đặc biệt là đối với con bà rất tốt, trái tim đều đặt lên người con trai bà, ngoại trừ không thể sinh con ra thì thật sự là "người vợ" hoàn mỹ.          Thật ra không sinh con cũng không sao, gia nghiệp Chu gia lớn như vậy, cũng không sợ không ai thừa kế, tiểu môn tiểu hộ như bà thì có gì để soi mói, huống chỉ nhà bà còn có Khưu Dương mà.    

Mẹ Khưu rất hài lòng, trước khi đi vỗ vai Chu Viễn, nhẹ giọng nói: "Tiểu Bạch nhà cô giao cho con, con phải đối tốt với nó đấy."          Chu Viễn gật đầu đáp tiếng, "Cô yên tâm, không ai có thể yêu em ấy hơn cháu đâu."          Câu này lập tức chọt trúng tâm mềm mại của mẹ Khưu, ánh mắt từ thoả mãn biến thành hết sức hài lòng.          Bố Khưu ở một bên thổi râu mép trừng mắt, bắt hai tay sau lưng đùng đùng rời đi. Mẹ Khưu thấy thế lập tức theo sát, bà phải trông chừng lão già đáng chết này, không cho lão gây chuyện.     Còn Khưu Dương vẫn đứng tại chỗ, nhìn Chu Viễn không biết nên gọi thế nào, anh rể? Hình như không đúng, anh dâu? Cũng không được tự nhiên a!         Cuối cùng do dự nửa ngày mới nghẹn ra một câu, "Anh Chu, hai người là đàn ông yêu nhau cũng không dễ dàng, đừng để người ta phát hiện, còn có, anh phải đối tốt với anh trai em, nếu không em sẽ mang anh ấy rời đi."          Chu Viễn nghe nửa câu đầu còn rất thoải mái, sau khi nghe nửa câu sau thì đen mặt, trầm giọng nói: "Nhóc không có cơ hội đâu, về lẹ đi."          Nói xong ầm một tiếng đóng cửa lại, nhốt Khưu Dương ngoài cửa.  

Khưu Bạch cũng đứng ở cửa dở khóc dở cười, nói với Chu Viễn: "Anh tức cái gì vậy? Nhóc ấy chỉ là một đứa nhỏ."    

Chu Viễn một tay khiêng Khưu Bạch lên đi về phòng ngủ, bất mãn nói: "Nó muốn cướp em đi, đừng hòng!"          Bà nội Chu đang uống trà ở phòng khách, nhìn cháu trai đột nhiên dở chứng trẻ con, ghét bỏ mà xoay mặt đi, lập tức mở tivi, bà vẫn nên xem Quách Tĩnh của mình thôi.        


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.