Nam Chính Không Dễ Làm Đâu!

Chương 41




Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm

Công dụng của thuốc kia rất lợi hại, chưa qua một nén nhang, cả đám người dưới chân núi đã nằm thẳng cẳng, chỉ có Bình Pháp đại sư vẫn gắng giữ được chút tỉnh táo.

Ông nhìn những người phía sau một vòng, biết đã không thể cứu vãn, chỉ nhìn lướt qua Cố Phàm một cái rồi lên tiếng hỏi Phong Việt Trạch: “Xin hỏi thí chủ hạ độc từ khi nào?”

Phong Việt Trạch cười nói: “Có lẽ là ta đã cài nội gián để hạ độc vào trong cơm nước của các ngươi, mà cũng có thể là khi tới đây các ngươi giẫm phải thứ gì không nên giẫm, ai mà biết được?”

Rõ ràng chính là Mộ Dung Tử Hiên giúp rắc bột thuốc vào trong gió… còn cái gì mà giẫm phải thứ gì không nên giẫm, ý ngươi là thứ gì, phân chó á hả! Thời buổi này nhân vật phản diện chơi trò ra vẻ thần bí là xưa rồi diễm ơi, sóng trước mà cứ không chịu nghĩ ra cái gì sáng tạo hơn cẩn thận bị sóng sau xô chết trên bờ cát đấy.

Cơ mà, tại sao trước khi mọi người ngã xuống đều nhìn y nhỉ, thật là tình thương mến thương… mới là lạ! Cứ thế một hồi y nhận được mấy trăm ánh mắt coi khinh, trong đó ánh mắt của đồng chí tốt của sư phụ là Trương Đình Tân là hung ác nhất, sẽ chết đấy, đợi khi mọi chuyện kết thúc tất cả y tuyệt đối sẽ chết đấy!

Cố Phàm bỗng cảm thấy dạ dày rất đau, rất đau…

“À thì, giáo chủ, hay là chúng ta đi trước đi.” Y thật sự chịu không nổi nữa.

Phong Việt Trạch quay đầu nhìn y đầy nghi ngờ, có vẻ khá nhức đầu nói: “A Phàm vội như vậy sao? Vậy cũng hết cách.”

Gã vừa dứt lời, bỗng loáng cái đã không thấy bóng dáng đâu, hóa ra là phi thân đến phía sau lưng Bình Pháp đại sư dưới chân núi, giơ chân dứt khoát đạp một cước khiến Bình Pháp ngất xỉu. Ngay lập tức lại có ảnh vệ xuất hiện, bắt đầu lục soát trên người của các hòa thượng chùa Nam Lâm, không lâu sau đã tìm thấy một miếng cuối cùng của Sơn Hà lệnh.

Cố Phàm: …

Bởi vì không muốn đợi người ta ngất đi cho nên mới tự mình ra tay sao? Mà sao phải đạp? Người ta dầu gì cũng là bắc đẩu võ lâm ngươi tôn trọng một chút đi chứ khốn kiếp!

“Ngươi không thể dùng cách ôn hòa như điểm huyệt sao?”

Phong Việt Trạch ra vẻ vô tội quay đầu lại: “Chút nữa ông ta tự hóa giải huyệt đạo thì làm thế nào? Hơn nữa, cái đầu trọc của ông ta quá lóa mắt.”

Đạp người ta ngất đi thì chút nữa người ta cũng sẽ không tỉnh lại sao? Trọng tâm là câu sau kia chứ gì, đầu trọc thì làm sao chọc tới ngươi cái gì hả!

Cố Phàm lặng lẽ xoay người.

Y không nhìn thấy gì hết, không nghe được gì hết, y chỉ là một tòng phạm cho nên đại sư à ông nửa đêm nếu có muốn đi đòi mạng thì nhớ tới tìm Phong Việt Trạch đừng tìm y nha. (ĐM ngươi tỉnh lại đi đại sư rõ ràng còn chưa có chết!)

“Các ngươi vẫn còn ở đây lãng phí thời gian làm gì?”

Cách đó không xa bỗng có tiếng bước chân truyền tới, một giọng nói quen thuộc nói vang lên.

Cố Phàm ngẩng đầu nhìn lại, là Mộ Dung Tử Hiên. Hắn vẫn mặc trường bào màu tím, tóc đen trải dài qua vai, vẫn là dáng vẻ lười biếng lại hờ hững, cau mày nhìn về phía Phong Việt Trạch lộ rõ sự không kiên nhẫn.

Nhớ tới tình trạng như nước với lửa của hai tên này ở đời trước, Cố Phàm bỗng thấy nguy to, chỉ đành cướp lời Phong Việt Trạch mở miệng trước: “Chúng ta giờ phải đi đến chỗ cơ quan ngầm mà Sơn Hà lệnh ẩn giấu. Mộ Dung, lần này đa tạ ngươi.”

Mộ Dung Tử Hiên hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm nhìn Phong Việt Trạch thêm nữa, quay người rời đi.

“Ta cần ngươi cảm ơn làm gì, chẳng qua là ở gần đây nên mới ra tay thôi.”

Phong Việt Trạch trở lại bên cạnh Cố Phàm, hơi nheo mắt hất cằm, nói một cách thâm sâu: “Tên này cũng thú vị đấy.”

Cố Phàm thở phào, trên mặt cũng nở một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Tất nhiên, đây chính là bạn của ta mà.”

Bởi vì là bạn, cho nên mới tin tưởng y vô điều kiện. Người ta kết bạn với nhau không chỉ bởi một chữ tình, mà còn cả chữ nghĩa trong đó.

Cơ quan bí ẩn nằm cách đó không xa, chỉ có điều khá kín kẽ, cho nên dù người của chính đạo đã tìm trên núi mấy ngày nay cũng vẫn không thể tìm được.

Lúc này có Phong Việt Trạch dẫn đường, rất nhanh bọn họ đã đến trước một vách đá. Gã bước lên trước gõ lên mặt đá một loạt những tiết tấu lạ lùng, ngay sau đó bên trong vách đá phát ra âm thanh cơ quan đang chuyển động. Uỳnh uỳnh vài tiếng, vách đá mở ra một khe hở rộng đủ ba người, cao bằng khoảng một người, ở giữa còn lõm vào một khối, chính là hình dáng của Sơn Hà lệnh.

Cố Phàm móc trong lòng ra một khối, lại chìa tay ra với Phong Việt Trạch: “Mau lấy ra đi.”

Phong Việt Trạch cũng không để cho đám ảnh vệ theo tới, Sơn Hà lệnh do chính gã cầm, thấy Cố Phàm mặt dày chìa tay ra như chuyện đương nhiên, gã vừa cười vừa nói: “A Phàm, ta phát hiện chúng ta thật sự càng ngày càng có tướng phu thê rồi.”

Cố Phàm ngẩn người, hỏi: “Giống chỗ nào?”

Phong Việt Trạch: “Chỗ da mặt dày.”

Cố Phàm: …

Thật sự rất muốn đập chết gã…

Đúng lúc này ánh mắt Phong Việt Trạch trở nên sắc bén, nhìn ra cánh rừng sau lưng.

“Có người.”

Cố Phàm nhìn theo tầm mắt gã, cả người cứng đờ.

“Kình Thương?”

Trước đó y đã dẫn dụ Kình Thương đi khỏi, lại cố ý dặn Mộ Dung nghĩ cách ngăn hắn lại, không ngờ hắn vẫn đi theo.

Thẩm Kình Thương chỉ thờ ơ liếc Phong Việt Trạch một cái, sau đó nhìn về phía Cố Phàm, mặt không cảm xúc, nhưng mùi vị nguy hiểm trên người lại tản ra không chút che giấu, giống như một con thú nhỏ bị thương.

“Sư huynh đã từng nói, sẽ không phụ ta.”

Cố Phàm thấy nhói nơi ngực, cụp mắt xuống, chỉ lẩm bẩm nói: “Xin lỗi.”

Ta xin lỗi, chỉ lừa gạt ngươi một lần cuối cùng này nữa thôi.

Ánh sáng trong mắt Thẩm Kình Thương dần tàn lụi, khí thế trên người càng lúc càng rét lạnh, tựa như có thể cắt tổn thương người khác vậy.

Khóe miệng Phong Việt Trạch hơi cong lên, cười không ra tiếng: “Xem ra A Phàm đang định lựa chọn ta, ngươi e là đã đến muộn rồi.”

Vẻ mặt Thẩm Kình Thương lộ rõ sự mờ mịt, sắc mặt tái nhợt, càng khiến cặp mắt đen láy kia thêm rõ ràng. Hắn nhìn chằm chằm vào Cố Phàm, đôi môi trắng bệch mím chặt hiện ra chút màu máu ở giữa, hắn dường như còn hơi mỉm cười. Rồi hắn dời mắt đi chỗ khác, nhìn Phong Việt Trạch, gằn từng chữ: “Vẫn chưa muộn, ta có thể giết ngươi.”

Hắn vừa nói xong đã ra tay ngay, nhanh đến mức không nhìn rõ thân hình, chỉ một cái chớp mắt đã đến bên cạnh Phong Việt Trạch, mũi kiếm chém về phía cổ gã, nhưng lại bị một lực đạo kỳ lạ đón đỡ. Tay Thẩm Kình Thương hơi chấn động, nghiêng người tránh khỏi đòn đánh trả của Phong Việt Trạch, nhảy lùi lại sang bên kia. Phong Việt Trạch cũng đã rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm lóe sáng, trong nháy mắt chỗ Thẩm Kình Thương đang đứng đã lõm thành một khối.

Hai người đều là cao thủ hiếm thấy, Cố Phàm có muốn tham gia cũng không cách nào nhúng tay. Muốn tách bọn họ ra, chỉ có thể mở cơ quan trước để khiến họ bị phân tâm, sau đó có gì cũng dễ nói.

Nghĩ tới đây, Cố Phàm vội vã đem sáu khối Sơn Hà lệnh ghép lại theo hình vết lõm, dùng sức mở phần giữa hang đá.

… Không có phản ứng gì hết.

Tại sao! Chẳng lẽ là bởi vì lần trước y làm vỡ một miếng trong số đó? Không thể, thứ đạo cụ then chốt như vậy mà dễ dàng bị hỏng thế sao, cứ tùy tiện tìm một cái chìa khóa có khi còn bền chắc hơn thứ này nhiều đấy biết không!

Mà bên kia, Thẩm Kình Thương và Phong Việt Trạch đang đánh nhau ngày càng dữ dội. Phong Việt Trạch không hổ là giáo chủ Thiên Ma giáo, kiếm pháp không chút sơ hở, Thẩm Kình Thương hơi rơi xuống thế hạ phong. Cố Phàm vừa cố gắng mở cơ quan, vừa chú ý đến màn so chiêu của hai người, trong lòng sốt ruột vô cùng.

Lúc này, Thẩm Kình Thương đột nhiên lao nhanh về phía trước, mũi kiếm chỉ thẳng vào ngực Phong Việt Trạch. Phong Việt Trạch hừ lạnh một tiếng, vô cùng nhẹ nhàng tránh sang bên cạnh một bước, lưỡi kiếm dài mỏng trong tay gã nhanh chóng chém về phía đối phương. Nhưng Thẩm Kình Thương lại hoàn toàn không có ý định né tránh, còn thuận theo lại gần Phong Việt Trạch. Hắn không chút để ý đến vết thương trên bả vai, một tay nắm chặt thanh kiếm đâm trên người mình, tay kia cầm chắc vũ khí vung xuống thật mạnh, chiêu thức mạnh mẽ, lóe sáng sắc bén, lại có một loại áp lực như khí thế của thiên quân —— chiêu này của hắn có vẻ nghiêng về đao pháp, sử dụng lúc này lại rất tự nhiên như nước chảy mây trôi, có thể thấy đã “ngộ” ra được cảnh giới kiếm pháp của Thanh Sơn Giáo. Phong Việt Trạch hơi nhíu mày, quyết định buông chuôi kiếm ra thật nhanh, lui về phía sau tránh đến bên cạnh Cố Phàm.

Mà khi thấy Thẩm Kình Thương bị thương, Cố Phàm cũng rất hoảng sợ, bàn tay hơi run khiến Sơn Hà lệnh lệch sang bên phải nửa vòng, nhất thời núi đá lún xuống, cơn chấn động dữ dội xảy ra, cánh cửa vốn đóng chặt ấy vậy mà lại mở ra. Nhưng cơn chấn động vẫn không có xu hướng dừng lại, mà ngược lại càng diễn ra hung tợn hơn. Ba người đều đứng không vững. Cố Phàm ở gần cửa nhất, không kịp nắm lấy vách đá, ngã nhào vào bên trong, đồng thời cũng thầm mắng to.

Lần trước ngã vách núi lần này ngã sơn động, tình tiết câu chuyện không thể đổi mới chút để y có thể ngã vào trong một cách đàng hoàng được hay sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.