Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 59




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vài ngày trước, những cơn mưa mùa hạ dồn dập trút xuống rất mạnh. Bình Thúy cung do lâu ngày không tu sửa, viên ngói xanh trên mái bị gió thổi lật mất một nửa, khiến sảnh chính bị dột.

Đêm qua lại có một cơn mưa lớn, Đào Giáp đành phải đặt một chiếc thùng gỗ sơn đỏ ở giữa sảnh, nước mưa rỉ từ lỗ hổng trên mái nhỏ từng giọt xuống.

Đào Giáp tức đến đỏ cả mặt: “Người của Xưởng thủ công quá đáng thật! Một tháng nay nô tì đã đến báo mấy lần, vậy mà họ cứ đùn đẩy, đến nay vẫn chưa thấy ai đến!”

Cố Nghi nhìn vào chiếc thùng đã đầy phân nửa, tốc độ mưa rơi dường như cũng chậm lại.

“Mùa hè thì dột vẫn còn chịu được, nhưng nếu đến mùa đông thì thật khó mà sống nổi… Đợi khi ta có bạc rồi, đi đút lót một ít, có khi sẽ nhanh hơn.”

Lời vừa dứt, bên ngoài cửa Bình Thúy cung vang lên những tiếng bước chân đều đặn.

Đào Giáp nhìn ra, vui mừng nói: “Tài nhân, là người của Thượng Nghi cục!”

Thượng Nghi cục…

Cố Nghi lập tức đứng dậy, bước ra cửa nhìn, thấy một nhóm nữ quan mặc áo xanh biếc, thắt khăn đỏ ở eo, tay cầm khay tròn chạm khắc hoa văn tùng, trúc, mai và hạc.

Đúng là người của Thượng Nghi cục.

Cô sững sờ nhìn nữ quan áo xanh dẫn đầu, thấy bà ta hơi khom gối nói: “Vấn an Tài nhân. Chúc mừng Tài nhân có hỷ sự lớn!”

Cố Nghi do dự hỏi: “Hoàng thượng… đã lật thẻ bài của ta ư?”

Nữ quan áo xanh gật đầu, mỉm cười nói: “Chúc mừng Tài nhân có hỷ sự lớn!”

Đào Giáp bên cạnh cũng lập tức cúi người hành lễ: “Chúc mừng Tài nhân có hỷ sự lớn!”

Thấy Cố Nghi im lặng không nói, nữ quan liếc nhìn xung quanh Bình Thúy cung, phát hiện sơn đỏ đã bong tróc, mái ngói dột nước, sân vườn hoang vắng, đất trong sân trước còn lầy lội, nhiều chỗ đầy hố lồi lõm.

Bà ta khẽ nhíu mày, lập tức nghiêm mặt ra lệnh cho các nữ quan phía sau: “Mau đến mấy ti của Thượng Công cục và Xưởng thủ công để điều người đến đây. Bình Thúy cung chuẩn bị nghênh đón thánh giá, nếu có gì chậm trễ thì sẽ theo quy định mà phạt.”

Sau giờ Ngọ, các ti lần lượt đưa người và vật dụng đến Bình Thúy cung, những viên ngói xanh bị dột đã nhanh chóng được sửa chữa.

Người của Xưởng thủ công tươi cười, cúi người trước Cố Nghi nói: “Tài nhân xem, tất cả đã được sửa xong rồi, chắc chắn sẽ không còn dột nữa, rêu trên mái cũng đã được dọn sạch. Tài nhân nhìn xem, ngói xanh dưới ánh nắng sáng bóng.”

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn: “Tay nghề tốt lắm.”

Người của Xưởng thủ công thở phào nhẹ nhõm, cúi người rồi lui ra ngoài.

Ti trân ti liên tiếp mang đến rèm châu và một bức bình phong sơn thủy, Ti thái ti thay toàn bộ chăn gối và vải lụa.

Cố Nghi đi ra sân, thấy cổng sơn đỏ cũng đã được sơn lại kỹ lưỡng, đỏ rực nổi bật. Cung nhân đang cần mẫn đã lấp lại các hố mà cô vất vả đào để chơi trò đánh bóng, san phẳng đất rồi phủ lên lớp đất mới, trông ngay ngắn sạch sẽ.

Cố Nghi: …

Cô đảo mắt nhìn quanh, lại thấy hai cung nhân hợp lực khiêng một cái chum nước lớn vào sân.

Chiếc chum bằng sứ xanh đen, bụng tròn, cao hơn nửa người, đặt vào khoảng sân nhỏ, cảm giác có vẻ lớn hơn cả chiếc chum mà Tư Mã Quang từng đập vỡ.

Cung nhân tươi cười nói: “Tài nhân có thể trồng sen, nuôi cá trong chum nước này, khiến cho sân vườn thêm phần sinh động. Sân nhỏ chỉ có một cây sơn trà thì hơi đơn điệu.”

Cô chỉ mỉm cười gật đầu, đáp một tiếng “Ừ”.

Đến đúng giờ Dậu.

Sau khi tắm xong, Cố Nghi được các cung nữ vây quanh, thay cho cô một bộ váy mới. Váy lụa đỏ thẫm, áo lụa xanh đậm khoác bên ngoài, móng tay được sơn đỏ, tóc vấn thành búi, phía sau tóc là sợi dây tua rua vàng rủ xuống.

May là hai bên sảnh đều được đặt những tảng băng lớn, nên mặc nhiều lớp áo mà vẫn không thấy nóng.

Nhưng Cố Nghi lại cảm thấy có chút lạ lẫm. Dù cô đã từng tiếp xúc với Thượng Nghi cục, nhưng chưa lần nào lại trang trọng như hôm nay. Có phải trước đây khi cô có phẩm cấp cao hơn, mọi việc diễn ra đơn giản hơn, còn bây giờ chỉ là Tài nhân nên mọi việc phải cẩn thận hơn?

Khi nữ quan của Thượng Nghi cục thấy mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, bà ta cúi chào và dẫn đoàn người rời đi, để lại không khí tĩnh lặng trong Bình Thúy cung.

Cố Nghi vừa định ngồi xuống uống một chén trà thì nghe thấy tiếng Cao Quý công công quen thuộc vang lên: “Hoàng thượng giá đáo.”

Cô căng thẳng siết chặt tay, bước nhanh ra cửa, cúi chào: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ, chúc bệ hạ kim an.”

Lâu ngày chưa đến Bình Thúy cung, Tiêu Diễn nhìn thấy trong sân chỉ có duy nhất một cây son trà đã cao lớn thì bất chợt sững sờ trong giây lát, sau đó mới nhìn về phía Cố Nghi, người đang cúi đầu hành lễ.

“Bình thân.”

Cố Nghi đứng dậy, ngẩng đầu lên mới thấy Tiêu Diễn đầu đội mũ miện, thân mặc thường phục màu vàng sáng, trước ngực thêu hình rồng cùng với ngôi sao, mặt trời và mặt trăng. Đôi mắt hắn bình tĩnh không một gợn sóng.

Cô thầm nghĩ: Người xa lạ quen thuộc nhất. 

Tiêu Diễn thấy Cố Tài nhân đứng ngẩn người nhìn mình, không có hành động hay lời nói nào, liền tự mình bước vào Bình Thúy cung.

Cao Quý công công khi lướt qua cô thì không khỏi trừng mắt nhìn cô với vẻ giận dữ.

Cô ấy làm sao thế! Lần trước không phải còn nhanh nhẹn lắm sao!

Cố Nghi như bừng tỉnh, vội vàng quay người bước theo, đứng bên cạnh bàn trong sảnh hỏi: “Hoàng thượng muốn dùng trà không ạ?”

Tiêu Diễn nhìn thấy cô căng thẳng đứng đó, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.

Phòng ốc của Bình Thúy cung vốn đã nhỏ, giờ thấy Tiêu Diễn ngồi xuống với dáng vẻ đường hoàng, khí thế khiến căn phòng càng trở nên chật chội hơn.

Cố Nghi bị khí thế ấy áp đảo, lặng lẽ hít sâu một hơi, cẩn thận kéo tay áo lên rồi rót cho hắn một tách trà. May mà không một giọt trà nào bị văng ra.

Tiêu Diễn nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Truyền món ăn lên.”

Cao Quý công công ra ngoài gọi cung nhân, chưa đầy nửa khắc sau, cung nhân trong phòng bếp lần lượt bưng khay thức ăn vào.

Cố Nghi liếc qua những món ăn được bày trên bàn, không thể che giấu vẻ thèm thuồng của mình. Làm Tài nhân đã lâu, thức ăn mà cô được dùng quá nhạt nhẽo, đơn sơ.

Chẳng hạn như món thịt kho mà cô yêu thích, đã lâu rồi cô chưa được ăn.

Tiêu Diễn tình cờ thấy cô đang chăm chú nhìn vào đĩa thịt kho trên bàn, bèn nói: “Tài nhân hầu hạ trẫm dùng bữa.”

Cố Nghi cầm đũa, gắp một miếng thịt kho cho Tiêu Diễn. Nước sốt màu nâu sẫm, tỏa ra mùi thơm quyến rũ, thịt mềm đến mức chỉ cần chạm đũa là đã tách ra, chắc chắn vừa bỏ vào miệng đã tan.

Cố Nghi trong lòng thầm rơi lệ, cẩn thận đặt miếng thịt kho vào đĩa trước mặt Tiêu Diễn. Cô không nhịn được, len lén nhìn hắn một cái.

Đã không được ăn, thôi thì xem như đang xem mukbang vậy.

Tiêu Diễn ngẩng đầu lên thấy đôi mắt hạnh của cô mở to, sáng lấp lánh, đầy vẻ chờ mong.

Hắn cúi đầu chậm rãi dùng bữa, dáng vẻ tao nhã, điềm đạm nhưng đầy vẻ tôn quý.

Ăn thì không nói, nhìn cảnh “mukbang” này đúng là một cực hình.

Cố Nghi đứng bên cạnh thấy đĩa trước mặt Tiêu Diễn đã trống, cô lại đưa tay gắp thêm một miếng thịt kho cho hắn.

Tiêu Diễn tức đến phì cười, nói: “Cố Tài nhân chưa từng hầu hạ dùng bữa sao?”

Nói ra thì đúng là gần như chưa từng.

Nhưng Cố Nghi ngay lập tức hiểu ý, liền đáp: “Thần thiếp biết lỗi, mong Hoàng thượng thứ tội. Sau này thần thiếp nhất định sẽ chia đều tất cả, hoàng thượng thích ăn món gì?”

Tiêu Diễn ngừng đũa, tức giận nói: “Nàng ngồi xuống đi.”

Cố Nghi cười gượng, nói: “Tạ Hoàng thượng ban ân.”

Khi cô vừa ngồi xuống, Tiêu Diễn lại cầm đũa lên. Cố Nghi nhân cơ hội đó, liền gắp một miếng thịt kho nhỏ cho mình.

A, vẫn là mùi vị quen thuộc này!

Cao Quý công công đứng bên cạnh cột sảnh, nhìn mà ngây cả người.

Cố Tài nhân này rốt cuộc làm sao vậy!

Sau khi dùng bữa xong, các cung nhân âm thầm dọn dẹp bát đĩa. Cao Quý công công theo lệnh hoàng đế, mang đến vài cuộn tấu chương. Nhưng Bình Thúy cung hiện tại đã không còn theo thiết kế cũ, chỉ còn lại một sảnh và một tẩm điện, ngay cả thư phòng cũng không có.

Cao Quý công công đành phải đặt tấu chương lên chiếc bàn dài bằng gỗ đàn hương trong tẩm điện.

Tiêu Diễn ngồi đó xem tấu chương, còn Cố Nghi thì không muốn quấy rầy, nên cô đi ra sân ngắm chiếc chum nước mới của mình. Đã có những cung nhân lanh lợi đổ đầy nước vào chum, bên trong còn thả vài con cá nhỏ đủ màu sắc, bơi lội tung tăng.

Cố Nghi nhìn bóng mình phản chiếu trong nước, thấy khuôn mặt mình đỏ bừng.

Cô đưa tay sờ mặt, cảm thấy hơi nóng, sau đó lại lắc đầu, tiếp tục ngắm cá.

Cao Quý công công cảm thấy không thể tiếp tục đứng nhìn mà không làm gì nữa. Ông ta bước xuống bậc thang, dừng lại phía sau lưng Cố Tài nhân, rồi nhẹ nhàng ho một tiếng.

Cố Nghi quay lại, mỉm cười nói: “Cao công công.”

Cao Quý cười hòa nhã: “Tài nhân đang ngắm cá à?”

Cố Nghi gật đầu, chờ xem ông ta muốn nói gì.

“Trời cũng sắp tối rồi, Tài nhân nên vào trong tẩm điện sớm một chút. Hoàng thượng bận rộn chính sự, nhưng bên cạnh vẫn cần có người hiểu biết, chăm lo cho người. Tài nhân chi bằng vào trong ngồi cùng hoàng thượng, nói chuyện giải khuây…”

Cố Nghi nhíu mày: “Nhưng Hoàng thượng đang đọc tấu chương, ta không dám làm phiền.”

Trong lòng  Cao Quý công công khẽ thở dài, nhưng đành kiên nhẫn giải thích: “Tài nhân sao gọi là làm phiền được? Chỉ cần Tài nhân mang trà vào, dù không nói gì, ngồi bên cạnh cũng được mà.”

Cố Nghi cảm thấy Cao Quý công công hôm nay hơi lạ, giờ ông ta quản cả những chuyện tỉ mỉ thế này rồi sao… Đệ nhất gian thần của triều đại Đại Mạc, cô không hề đút lót tiền bạc gì mà lại được lật thẻ bài, thật kỳ lạ…

Cao Quý công công nhìn Cố Tài nhân trước mặt vẫn chưa hiểu ý, chỉ đành cố gắng mỉm cười: “Tài nhân, vào đi thôi.”

Trong lòng ông ta cảm thấy thật mệt mỏi.

Cố Nghi không còn cách nào khác, đành quay lại tẩm điện, tay cầm chiếc quạt tròn, bước vào phòng. Tiêu Diễn vẫn cúi đầu đọc tấu chương. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại liếc nhìn cô.

Cố Nghi theo bản năng nở một nụ cười giả tạo, nhưng Tiêu Diễn lạnh lùng nói: “Nếu không muốn cười thì không cần phải gượng ép.”

Cố Nghi lập tức cứng đờ, thu lại nụ cười.

Cô chậm rãi bước đến gần hơn hai bước, hỏi: “Hoàng thượng có muốn dùng trà nóng không? Thần thiếp sẽ pha một ấm trà mới.”

Tiêu Diễn quay đầu lại, nói: “Không cần.”

Cố Nghi chỉ biết tự tìm một chiếc ghế thêu trong phòng rồi ngồi xuống, cầm quạt phe phẩy tự quạt cho mình. Nghĩ lại, dường như Tiêu Diễn của bây giờ còn tuyệt tình hơn trước nữa.

Haiz… Cô vô thức thở dài.

Từ lúc Cố Nghi bước vào phòng, Tiêu Diễn nghe thấy tiếng động nhẹ của chiếc quạt, khiến hắn không thể tập trung đọc tấu chương, giờ lại nghe thấy tiếng thở dài, hắn liền  đặt cuộn tấu xuống.

“Cố Tài nhân lúc này có điều gì muốn nói à?”

Thấy hắn có vẻ hơi không vui, Cố Nghi cầm quạt lên che nửa mặt, khẽ đáp: “Lúc này thần thiếp không có gì muốn nói cả.”

Tiêu Diễn nhìn cô ngồi trên ghế thêu, cách mình vài thước, nhưng Cố Tài nhân này không sợ hắn.

Hắn là hoàng đế, với quyền sinh sát trong tay, hắn đã quá quen với những người khiếp sợ, tôn kính mình, chỉ cần nhìn sơ là biết. Nhưng Cố Tài nhân này, bề ngoài có vẻ khiêm nhường cung kính, nhưng dường như cô không hề sợ hắn chút nào.

Tiêu Diễn im lặng chăm chú nhìn cô, không nói gì. Cố Nghi đứng dậy, thử dò xét: “Thần thiếp giúp hoàng thượng tháo mũ và gỡ trâm xuống nhé…”

Tiêu Diễn gật đầu, nhưng trước đó đã gọi Cao Quý vào: “Mang tấu chương về Thiên Lộc các.”

Cao Quý công công vâng lệnh, bưng tấu chương rời đi.

Lúc này Cố Nghi mới bước tới, vì Tiêu Diễn vẫn đang ngồi nên cô dễ dàng tháo chiếc mũ và cây trâm đen của hắn xuống.

Tóc của hắn vẫn đen bóng và mềm mại như trong ký ức của cô.

Cố Nghi lùi lại một bước.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.