(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này vừa qua giờ Thìn.
Bên ngoài điện vắng lặng, chỉ có vài chú chim sẻ kêu lích chích trên cành, đập cánh bay vút lên bầu trời xanh. Bóng chim vội vã lướt qua khung cửa sổ chạm khắc, chỉ còn lại những cành lá đan xen ngang dọc.
Cố Nghi lại thở dài, cố gắng xua tan cảm giác hỗn độn trong lòng. Qua một lúc lâu, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, chống tay xuống giường xoay người ngồi dậy.
“Đút lót, đương nhiên phải đút lót!” Nói xong, cô như trút giận, thò tay vào dưới gối lấy ra chiếc túi thơm hình tam giác, rút ra một ít tiền vàng bên trong và đưa cho Đào Giáp: “Ngươi tranh thủ đi đi!”
Đào Giáp nở một nụ cười ngọt ngào, nhận lấy rồi gật đầu, “Vâng” một tiếng: “Mỹ nhân anh minh!”
Cố Nghi vén màn giường từng lớp một, lấy lại tinh thần và nói: “Hầu hạ ta chải tóc rửa mặt!”
Đến đi nào, ngày 15 tháng 6, mẹ nó cứ đến đây đi!
Đến giờ Tỵ.
Cao Quý công công dẫn Từ Viện phán và Cao Y chính của Thái Y viện tiến vào Thiên Lộc các.
Hoàng đế vừa hạ triều, trên người vẫn còn mặc triều phục, áo bào đen cổ tròn tay áo hẹp, thêu hình rồng vàng quanh ngực và hai vai, thắt lưng đeo đai ngọc, đầu đội mũ miện màu đen.
Đôi mắt hắn nhìn thẳng về phía người mới đến, sắc mặt lạnh lùng đến mức đáng sợ, tựa như băng tuyết.
Từ Viện phán và Cao Y chính lập tức quỳ xuống, cúi đầu bái lạy: “Vi thần tham kiến bệ hạ.”
Hoàng đế không nói gì.
Mồ hôi lạnh của Cao Y chính chảy ròng ròng trên lưng, hai tay run rẩy đặt trên nền gạch xanh. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim ông ta đập dữ dội như trống, suýt chút nữa đã vọt ra khỏi cổ họng.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy tiếng “xoẹt” của kiếm rút ra khỏi vỏ, ngay lập tức tay phải của ông ta truyền đến cơn đau thấu xương!
Ông ta hét lên một tiếng đau đớn, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống trán. Ông ta nhìn xuống, thấy tay phải của mình đã bị thanh kiếm dài đâm xuyên qua, lưỡi kiếm ghim chặt bàn tay ông ta xuống đất. Da thịt rách toạc, máu trào ra thành từng giọt, ngay lập tức nhuộm đỏ một mảng gạch xanh.
Cao Y chính mặt mày tái mét, cả người run rẩy như cầy sấy, vội vàng dập đầu xuống đất: “Bệ hạ bớt giận, xin bệ hạ tha tội!”
Bên tai ông ta vang lên giọng nói lạnh lùng của hoàng đế: “Cao Hi Viên điều chế tề mẫu châu, đầu độc Lưu Thái phi ở Đàm Nguyên Đường, tội ác tày trời, đáng bị trừng phạt…” Giọng nói khiến người khác rét run.
Nghe đến đây, chút hy vọng sót lại trong lòng Cao Y chính tan thành mây khói. Tay phải ông ta không thể cử động, chỉ còn cách dập đầu mạnh đến mức phát ra tiếng “bịch bịch”: “Hoàng thượng tha cho tiểu nhân một mạng, hoàng thượng bớt…”
Tiêu Diễn rút thanh kiếm dài ra, Cao Y chính như được ân xá, vừa kịp ngẩng đầu lên, nhưng chỉ trong tích tắc, máu từ cổ ông ta phun ra xa ba thước, cũng không còn cơ hội để nói lời nào nữa.
Từ Viện phán quỳ bên phải Cao Y chính, bộ quan phục lục phẩm thêu chim diệc của ông ta đã thấm đẫm máu, những vết máu văng đầy trên mặt và cánh tay của ông ta. Mùi máu tanh nồng nặc, len lỏi khắp nơi…
Từ Viện phán nằm rạp xuống đất, lưng cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Hoàng đế kéo lê thanh kiếm dài, từ từ bước đến trước mặt ông ta, hỏi: “Từ Viện phán không giám sát chặt chẽ, phải chăng cũng là có chung tội với Cao Hi Viên?”
Từ Viện phán dập đầu xuống đất, vội vàng biện minh: “Hạ quan hoàn toàn không biết những gì Cao Hi Viên làm… Bệ hạ tha mạng, xin bệ hạ tha tội!”
Căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn nghe tiếng thanh kiếm cọ vào nền gạch xanh phát ra âm thanh ghê rợn.
Từ Viện phán đã dập đầu liên tục hơn nửa khắc, trán ông ta đau nhức, đầu óc choáng váng, gần như muốn nôn ra, nhưng nỗi sợ hãi vô bờ khiến tay chân ông lạnh toát.
Cuối cùng, hoàng đế cất lời: “Từ Viện phán đã ở Thái Y viện nhiều năm, có lẽ đã đến lúc tìm một nơi để dưỡng già…”
Trong gian phòng phụ của Thiên Lộc các, Lục Triều ngồi im trên ghế tròn, cuối cùng cũng thấy Cao Quý công công bước vào.
“Sư phụ!”
Lục Triều quay đầu lại, thấy mặt mày Cao Quý công công trắng bệch, vạt áo màu xanh bên dưới dính đầy vết máu đỏ.
Lục Triều nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy đứng lên, rót một chén trà cho Cao Quý công công: “Sư phụ… uống… uống trà đi.”
Cao Quý công công phất tay, không có chút hứng thú nào, chỉ ra hiệu cho Lục Triều đặt đồ xuống.
Lục Triều không dám nói thêm câu nào, liền lấy ra từ túi thắt lưng vài thỏi vàng, mấy lá vàng và một hạt đậu vàng, đổ tất cả lên bàn gỗ tử đàn trước mặt Cao Quý công công.
“Sư phụ, vậy… đệ tử xin cáo lui trước.”
Cao Quý công công cau mày, phất tay: “Cút đi.”
Dạo gần đây tâm trạng hoàng đế càng ngày càng tệ, thời gian hắn thức giấc vào ban đêm nhiều hơn lúc ngủ.
Cao Quý công công khẽ thở dài trong lòng.
Vào giờ Tỵ một khắc, Cố Nghi và nữ chính lại một lần nữa gặp nhau trước cổng lớn của Hoán Y cục.
Triệu Uyển vẫn mặc bộ cung phục màu hồng Barbie chói mắt, từ từ bước về phía cô. Cố Nghi nhìn vào gương mặt Triệu Uyển, bỗng nhiên cảm thấy một nỗi nuối tiếc và chua xót, như thể thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi vậy.
Triệu Uyển khuỵu gối cúi chào: “Bái kiến Mỹ nhân.”
Cố Nghi liền đưa cho cô tấm lụa màu xanh nước biển, đúng lúc đó, chiếc ngọc bội hình thỏ trắng trên thắt lưng của Triệu Uyển rơi xuống đất. Cố Nghi nhanh chóng cúi xuống, nhặt lấy ngọc bội, lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi của Hoán Y cục, sao lại có được miếng ngọc này?”
Triệu Uyển nghe vậy, có lẽ vì bị khí thế của Cố Nghi làm cho khiếp sợ nên lập tức quỳ xuống đất, cúi đầu nói: “Miếng ngọc này do tổ tiên truyền lại cho nô tì, mong Mỹ nhân trả lại cho nô tì.”
Cố Nghi trong lòng chua xót, nhưng giọng nói càng lạnh lẽo hơn: “Miếng ngọc này không phải thứ tầm thường, một cung nữ như ngươi lấy đâu ra bảo vật gia truyền. Ngươi không cần nói nhiều, miếng ngọc này… ngươi sẽ không lấy lại được nữa…”
Triệu Uyển cắn chặt môi đỏ, cúi đầu khấn cầu: “Xin Mỹ nhân rộng lượng, nô tì… thật sự rất quý trọng miếng ngọc này. Nô tì cầu xin Mỹ nhân giơ cao đánh khẽ…”
Cố Nghi im lặng một lúc, chớp mắt rồi nói: “Hai ngày nữa mang tấm lụa này đến Tú Di điện tìm ta, không sớm cũng không muộn. Có lẽ… ta sẽ thay đổi ý định…”
Hàng mi của Triệu Uyển khẽ rung, cô ấy cúi đầu đáp: “Nô tì… nô tì xin tuân lệnh…”
Cố Nghi nắm chặt miếng ngọc bội thỏ trắng trong tay, quay người bước đi, cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cô trở về tây điện của Tú Di điện, lấy bản thảo truyện ra rồi đi tìm Tề Mỹ nhân. Cũng giống như lần trước, Tề Mỹ nhân vẫn đồng ý giúp cô chuyện bản thảo.
Nhiệm vụ tích góp tiền bạc không thể lơ là được!
Khi mặt trời đã hơi nghiêng bóng, Cố Nghi mới chậm rãi quay về tây điện của Tú Di điện.
Cô bảo Đào Giáp lui ra ngoài, vén màn lên rồi ngồi xuống giường.
Ánh nắng mùa hè ấm áp rải đều lên vai cô, tựa như vòng tay của người tình trong quá khứ. Cô ngồi im không nhúc nhích, cứ ngồi như thế suốt một canh giờ, cho đến khi mông tê dại. Trong đầu Cố Nghi cuồn cuộn suy nghĩ, cô đã nghĩ đi nghĩ lại về những sự kiện trước sau không dưới cả trăm lần.
Cốt truyện chính đã bị lệch.
Phủ Châu là một nhánh phụ không có trong nguyên tác. Ban đầu trong chuyến nam tuần, Tiêu Diễn bị phục kích diễn ra ngoài thành Thanh Châu, trên sông Lạc. Kẻ phục kích – Bác Cổ, theo mô tả trong sách là một kẻ cao to, gầy gò nhưng rắn chắc, với bộ râu xồm xoàm, có lẽ chính là người cầm đao hôm đó tại đồn điền trà. Nhưng tại sao Bác Cổ lại xuất hiện ở Phủ Châu? Hắn ta làm sao biết được hành tung của Tiêu Diễn mà xuất hiện đúng lúc ở đồn điền trà của Chu thị chứ?
Còn việc Tiêu Diễn đến Phủ Châu…
Cố Nghi không thể không thừa nhận… có lẽ chính vì nguyên thân Cố Mỹ nhân không chết và việc Cố Trường Thông mưu cầu chức tước đã gây ra một loạt hiệu ứng cánh bướm, dẫn đến sự sai lệch của cốt truyện.
Phải làm sao bây giờ!
Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Nghi như bị nhét đầy cỏ dại, cảm thấy chán nản và vô cùng buồn bã.
Cô đã cẩn trọng sống sót suốt bao lâu nay, thế mà giờ lại bị đẩy trở lại điểm xuất phát. Ai mà không cảm thấy chán nản trong một thời gian chứ… Cố Nghi cảm thấy trong lòng ngổn ngang, muốn khóc mà không sao khóc nổi.
Giờ Thân ba khắc.
Võ công công – tổng quản của Kính Sự phòng, tay bưng ngọc bài, cúi đầu bước chậm rãi vào Thiên Lộc các. Chỉ sau một khắc ngắn ngủi, ông ta đã bước ra ngoài.
Võ công công lắc đầu với Cao công công.
Quả nhiên, hôm nay lại không có ai được lật thẻ bài.
Cao công công thở dài: “Thôi, tháng sau lại thử.”
Từ khi trở thành tổng quản của Kính Sự phòng, Võ công công luôn cảm thấy mạng sống của mình đang treo lơ lửng.
Lục cung tuy có nhưng cũng kiểu có như không, hơn nữa vị trí hoàng hậu vẫn đang khuyết, hoàng thượng chưa có con nối dõi.
Chức tổng quản của ông ta sớm muộn gì cũng không giữ được đâu!
*
Sáng hôm sau, vừa qua giờ Thìn.
Cố Nghi và Tề Mỹ nhân cùng nhau đến ngồi ghế lạnh chờ ở chính điện của Tú Di điện.
Tề Mỹ nhân thấy Cố Nghi im lặng bất thường, chỉ ngồi trên ghế tròn, sắc mặt u ám, mí mắt sưng húp, nhỏ giọng hỏi: “Cố Mỹ nhân sao thế? Có phải cơ thể không khỏe không?”
Cố Nghi cười khổ: “Ta chỉ đang nghĩ, không biết còn phải ngồi chờ đến bao giờ?”
Tề Mỹ nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh nắng đã chiếu đến, liền nói: “Có lẽ đã qua nửa canh giờ rồi. Chắc chỉ một lát nữa thôi, Vương Quý nhân sẽ cho người đến.”
Lời còn chưa dứt, một cung nữ quả nhiên bước ra từ sau tấm bình phong thêu cảnh sơn thủy: “Hai vị Mỹ nhân thông cảm, Quý nhân sáng nay bận luyện chữ, không thể gặp khách, hai vị Mỹ nhân xin hãy về cho.”
Cố Nghi nghe cung nữ nói, cảm thấy giọng cô ấy có chút quen thuộc, liền nhìn kỹ thì thấy cung nữ này mặc áo màu xanh biếc, mặt tròn, gò má hơi cao.
Cô nghi hoặc hỏi: “Ngươi là… Hoa Hòe?”
Hoa Hòe không hiểu vì sao Cố Mỹ nhân lại nhớ đến mình, liền cúi người đáp lễ: “Nô tì chính là Hoa Hòe.”
Cố Nghi “Ừm” một tiếng rồi dời ánh mắt đi nơi khác.
Ra khỏi chính điện của Tú Di điện, Tề Vân hiếm khi mới lên tiếng: “Ao sen mùa hạ đang vào lúc đẹp nhất, bây giờ chẳng có việc gì làm, Cố Mỹ nhân có muốn cùng ta đi dạo trong ngự hoa viên không?”
Cố Nghi mỉm cười: “Được thôi.”
Hai người cùng rời Tú Di điện, dọc theo bức tường cao đỏ sẫm, tiến về phía ngự hoa viên.
Tề Vân vốn ít nói, nhưng thấy hôm nay Cố Nghi có vẻ u buồn, bèn mở lời: “Cố Mỹ nhân vào cung đã một thời gian, có quen hết chưa?”
Cố Nghi gật đầu: “Quen rồi.” Quen đến mức muốn chết luôn.
Tề Vân lại hạ thấp giọng, buồn bã nói: “Còn ta… vẫn chưa quen được…”
Cố Nghi quay đầu nhìn, thấy Tề Vân giãn mày, lại nói: “Thôi, không nói mấy câu không vui này nữa, ngoài kia còn bao người muốn vào cung mà không vào được…”
Cố Nghi ngẫm nghĩ, Tề Mỹ nhân luôn là người không tranh không giành, sống trong hoàng cung như thể sống trong lãnh cung. Có lẽ sau này khi xuất cung thì cô ấy sẽ sống thoải mái hơn, chỉ là không biết liệu cô ấy có cơ hội đợi đến ngày đó hay không.
Cả hai không nói gì, lặng lẽ đi đến bên hồ sen. Những bông sen trắng hồng đan xen nhau, duyên dáng vươn mình trên mặt nước.
Từ xa, họ thấy một bóng dáng yểu điệu, được cung nhân vây quanh, chậm rãi đi vòng quanh hồ.
Cung Quý nhân mặc áo váy màu vàng nâu, được điểm xuyết bằng những đường kẻ xanh lam, miệng nở nụ cười rạng rỡ: “Hai vị Mỹ nhân thật có nhã hứng, đến ngắm sen sao?”
Cố Nghi và Tề Vân đồng loạt cúi người: “Vấn an Quý nhân.”
Cung Quý nhân liếc nhìn cả hai người, mỉm cười nói: “Hai muội muội vào cung đến nay chắc là vẫn chưa được diện kiến hoàng thượng phải không? Đáng tiếc thật, nghe nói hôm qua hoàng thượng lại không lật thẻ bài… Thật sự đáng tiếc…”
Một vị vua lạnh lùng, những ngày tháng cô quạnh của hai người trong hậu cung vẫn còn dài lắm.
Tề Vân vẻ mặt thờ ơ, còn Cố Nghi thì nghĩ bụng, có gì đáng tiếc đâu, ngày mai là lật thẻ bài bù rồi, chỉ là không biết đêm nay liệu có gặp lại Tiêu Diễn hay không.
Cung Quý nhân thấy cả hai im lặng, quay sang nói với Xuân Nha phía sau: “Sai người lát nữa đến Tú Di điện thưởng cho hai vị Mỹ nhân mấy chiếc hoa cài đầu.”
“Đa tạ Quý nhân.”
Cung Quý nhân mỉm cười nói: “Tỷ muội với nhau thì cần gì khách sáo… Giờ cũng không còn sớm nữa, ta phải về Trích Phương điện đây.”
Cố Nghi đoán rằng cô ta vẫn muốn tranh giành với Vương Quý nhân ở Tú Di điện, lại cúi người: “Cung tiễn Quý nhân.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");