Nam Chính Hắc Hóa Suốt Ngày Giả Vờ Đáng Thương

Chương 6




Editor: Độc Ẩm

Trong truyện, Chu Bất Phàm và Giang Mỹ Nghi chỉ là hai nhân vật phụ râu ria, đều là những kẻ tâm thuật bất chính, sau này sẽ bị nam chính giết chết.

Bọn họ và nam chính còn có một mối liên hệ khác, chủ nhân của bọn họ - Cơ Thiên Hạo là cha ruột của nam chính, ban đầu nam chính cũng không biết thân thế của mình, nhiều năm sau mới được tiết lộ.

Phong Già Nguyệt lẳng lặng nhìn Cơ Tinh Loan một cái, đây là sự kỳ diệu của cốt truyện sao? Nàng đã đưa nam chính đi, thay đổi cốt truyện từ gốc, nhưng vẫn sẽ gặp các nhân vật trong cốt truyện, vẫn sẽ phát sinh xung đột.

Nghĩ đến đủ loại chuyện mà cha của cậu nhóc làm, nàng lại không nhịn được mềm lòng, lặng lẽ xoa đầu hắn.

Cơ Tinh Loan ngẩng đầu, nhìn lướt qua sườn mặt nàng. Người luôn cười tủm tỉm trước mặt hắn, lúc này lại nhìn những người khác đầy lạnh nhạt và xa cách, hơi có cảm giác lạnh lùng khó gần.

Diễn cũng ra gì lắm, Cơ Tinh Loan cười thầm.

"Các ngươi là ai?" Phong Già Nguyệt lạnh lùng hỏi.

Chu Bất Phàm và Giang Mỹ Nghi đều có tu vi kỳ giữa Kim Đan, mấy người không có tên còn lại hầu như là kỳ giữa và kỳ sau Trúc Cơ, thấy Phong Già Nguyệt cảnh giác cao độ, bọn họ cũng không dám lại gần.

"Đạo hữu đừng căng thẳng." Chu Bất Phàm cười nói, "Bọn ta không có ác ý."

"Chắc đạo hữu cũng phát hiện ra sự khác thường ở đây rồi đúng không?" Giang Mỹ Nghi nói tiếp, "Bọn ta đều bị mắc kẹt ở đây không rời đi được."

"Các ngươi biết nguyên nhân sao?" Phong Già Nguyệt hỏi.

"Vừa rồi đạo hữu có nghe thấy tiếng gầm của hai con yêu thú kia không?" Chu Bất Phàm hỏi ngược lại.

Phong Già Nguyệt gật đầu: "Chính tiếng gầm đó đã kéo ta xuống đây."

Những người khác đánh giá nàng từ trên xuống dưới, Giang Mỹ Nghi quan tâm hỏi: "Đạo hữu không sao chứ? Trước đó có một đạo hữu cũng ngự kiếm bay qua đây, bị tiếng gầm của yêu thú làm chấn động, ngã thẳng từ trên cao xuống, tiếc là còn trẻ mà đã hương tiêu ngọc vẫn."

"Cảm ơn đã quan tâm, ta chỉ bị thương nhẹ, không sao cả." Phong Già Nguyệt đổi giọng, "Theo lời hai vị nói, sự dị thường ở đây có liên quan đến hai con yêu thú kia sao?"

'Đạo hữu thật nhạy bén." Chu Bất Phàm vẫn giữ nụ cười, "Hai người chúng ta là bị nhốt ở đây sớm nhất, mấy ngày nay chúng ta đã thăm dò mấy lần, cuối cùng cũng thu được một ít tin tức."

Theo lời bọn họ, khu vực này đã bị bày trận pháp, trở thành một nơi quái dị chỉ có thể đi vào chứ không thể đi ra, đồng thời nơi này còn có hai con yêu thú kỳ Nguyên Anh canh giữ, chúng nó coi nơi này thành địa bàn của mình, đúng giờ sẽ ra săn giết những sinh vật tiến vào đây, sương độc trong không khí cũng là do hai con yêu thú đó.

"Bọn ta đã quan sát, hai con yêu thú đó cứ ba ngày sẽ đi săn một lần, sau mỗi lần đi săn, bọn chúng hắn ăn uống no đủ xong sẽ ngủ say một thời gian, tiếng gầm vừa rồi nghĩa là chúng đang đi săn, cho nên hôm nay là cơ hội trốn thoát tốt nhất của chúng ta."

Phong Già Nguyệt ấn túi trữ vật của mình, thật ra trong tay nàng có một lá bùa phá chướng, có thể đột phá mọi trận pháp mê chướng dưới kỳ Hóa Thần, đưa người trực tiếp thoát ra. Là do cha của nguyên trải qua chủ trăm cay ngàn đắng mới có được, cho nguyên chủ dùng để hộ mệnh.

Tiếc là lá bùa này chỉ có thể dùng cho một người.

Nếu không nàng đã mang Tiểu Tinh đi luôn rồi, còn lâu mới ở lại đây chơi với Giang Mỹ Nghi và Chu Bất Phàm, theo hiểu biết của nàng về hai người này trong truyện, lời bọn họ tất nhiên không thể tin hoàn toàn, không chừng còn không có chữ nào là thật.

Ngoài mặt nàng giả bộ vui mừng: "Trốn thoát bằng cách nào?"

Giang Mỹ Nghi và Chu Bất Phàm cười thầm, cắn câu rồi.

Cơ Tinh Loan thầm cười nhạo, dễ bị lừa như vậy, ngu ngốc!

Nhưng như vậy cũng tốt, hắn đỡ phải tự mình ra tay, để nàng chết trong tay người khác, rồi hắn lại báo thù cho nàng, coi như kết thúc duyên phận chăm sóc hắn mấy ngày nay.

Giang Mỹ Nghi nói, bọn họ có một trận pháp rất lợi hại, có thể tập hợp sức mạnh của mọi người, đồng tâm hiệp lực phá vỡ trận pháp mê chướng này.

Mấy tu sĩ kỳ Trúc Cơ còn lại rõ ràng đã bị hai người thuyết phục từ lâu, không nghi ngờ lời nói của hai người một chút nào, mặt còn đầy sùng bái và kính trọng.

"Chỉ cần có thể rời khỏi đây, tất nhiên ta sẽ đồng ý." Phong Già Nguyệt nói.

"Được, đạo hữu thẳng thắn thật đấy, vậy chúng ta tranh thủ thời gian thôi, đến lúc đó các vị đạo hữu chỉ cần làm theo mệnh lệnh của ta là được, nhất định ta sẽ đưa mọi người cùng nhau thoát khỏi đây." Chu Bất Phàm cao giọng nói.

Phong Già Nguyệt nhếch khóe miệng, còn lâu nàng mới tin.

Tu vi của Giang Mỹ Nghi và Chu Bất Phàm đều cao hơn nàng, nếu một chọi một thì có lẽ nàng còn có thể liều một lần, nhưng đối mặt với hai tên kỳ giữa Kim Đan cùng lúc, bên người còn có gánh nặng, Phong Già Nguyệt chưa tự đại đến mức đó, cho nên chỉ có thể giả vờ tin.

Gánh nặng Cơ Tinh Loan thò đầu ra từ sau lưng nàng.

"Cô bé đáng yêu quá." Giang Mỹ Nghi nói.

"Đây là muội muội của ta, lần đầu gặp tình huống như thế này nên có hơi sợ, các vị đạo hữu đừng chê bai." Phong Già Nguyệt bế Cơ Tinh Loan lên, lén nhét túi trữ vật vào lòng hắn.

Cơ Tinh Loan sửng sốt, lại nghe thấy nàng truyền âm nói với hắn: "Đừng lên tiếng, nghe tỷ tỷ nói."

Hắn liếc nhìn nàng một cái, chớp mắt, dáng vẻ đáng yêu khiến nàng không khỏi mỉm cười, nàng vừa đi về phía trước cùng những người khác, vừa tiếp tục truyền âm với hắn: "Ngươi nhớ kỹ này, hai người kia là kẻ xấu, lát nữa có thể sẽ có nguy hiểm, từ từ tỷ tỷ sẽ đưa ngươi đi, sau khi thoát khỏi đây, ngươi hãy tìm một chỗ an toàn để trốn, chờ tỷ tỷ đi tìm ngươi."

Lời này khiến Cơ Tinh Loan vô cùng kinh ngạc, thậm chí hắn còn không khống chế được biểu cảm của mình.

"Đừng sợ đừng sợ." Phong Già Nguyệt khẽ vuốt lưng hắn, đi chậm lại, dần lùi về phía sau đám người.

Chu Bất Phàm và Giang Mỹ Nghi quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng đang trấn an đứa bé, khoảng cách cũng không xa nên cũng không để ý nữa.

Phong Già Nguyệt móc lá bùa phá chướng mà nguyên chủ trân quý ra từ túi trữ vật, ấn lên phi kiếm của mình, đặt Cơ Tinh Loan trong lòng lên đó, thiết lập mất cái lồng bảo hộ, khởi động bùa phá chướng: "Đi!"

Thanh kiếm vốn dĩ chỉ có thể bay xung quanh nàng không cất cánh được, lúc này lại tỏa sáng một lần nữa, nhanh chóng bay lên không trung giống như một tia chớp.

Suốt cả quá trình, Cơ Tinh Loan vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt âm trầm.

Những người khác hét lên kinh ngạc, Giang Mỹ Nghi và Chu Bất Phàm muốn ngăn cản phi kiếm, Phong Già Nguyệt cười ngăn bọn họ lại: "Hai vị đạo hữu định làm gì đó?"

Trong chớp mắt đó, phi kiếm đã đưa Cơ Tinh Loan bay xa.

Chu Bất Phàm và Giang Mỹ Nghi căm phẫn vì bị bỡn cợt, bốn mắt âm ngoan nhìn chằm chằm Phong Già Nguyệt.

Những người khác đầy hâm mộ: "Tiền bối có bùa phá chướng sao?"

Lúc nguy hiểm như thế này mà không giữ bùa phá chướng cho mình dùng?

"Chỉ có một lá đó thôi." Phong Già Nguyệt đầy tiếc nuối.

"Chẳng lẽ đạo hữu không tin bọn ta? Cho nên mới đưa lệnh muội đi trước?" Giang Mỹ Nghi chất vấn.

"Cũng không phải vậy, chỉ là nơi này quá nguy hiểm, ta lo lắng cho con bé thôi."

Giang Mỹ Nghi và Chu Bất Phàm đến gần Phong Già Nguyệt, muốn bao vây nàng, Chu Bất Phàm cười nói: "Một khi đã như vậy thì mời Phong đạo hữu, sắp đến rồi."

Phong Già Nguyệt cầm kiếm trong tay, lùi dần ra sau: "Không được, nghĩ đi nghĩ lại ta vẫn cảm thấy không thỏa đáng lắm, không đi cùng các đạo hữu nữa nhé."

Giang Mỹ Nghi cười lạnh một tiếng: "Chuyện này không phải do ngươi quyết định."

Hai người đồng thời ra tay với Phong Già Nguyệt, mấy tu sĩ Trúc Cơ bị dọa ngây người, ngơ ngác nhìn bọn họ, tay chân luống cuống.

"Các người còn không mau đi đi, hai người bọn họ đang lừa chúng ta đi tìm cái chết đó." Phong Già Nguyệt hét lên với bọn họ.

Mấy tu sĩ Trúc Cơ nhìn nhau, có hai người rất sợ hãi nên quay người bỏ chạy luôn, còn mấy người khác thì đứng yên do dự.

Giang Mỹ Nghi và Chu Bất Phàm nhìn Phong Già Nguyệt bằng ánh mắt độc ác, Giang Mỹ Nghi dùng hết sức quất roi về phía Phong Già Nguyệt, Chu Bất Phàm vội vàng nói: "Giữ lại mạng cô ta."

Phong Già Nguyệt vừa lắc mình né tránh công kích của hai người, vừa lấy ra mấy lá bùa bạo phá, cười uy hiếp hai người: "Tốt nhất là các ngươi hãy để ta đi, nếu không ta sẽ đánh thức hai con yêu thú kia, chúng ta cùng chết."

Chu Bất Phàm hơi do dự, Giang Mỹ Nghi cười lạnh nói: "Ta không tin cô ta dám làm vậy, bắt lấy cô ta."

Chỉ nghe thấy ba tiếng "Ầm ầm ầm" lớn, Phong Già Nguyệt thẳng tay phát động bùa bạo phá.

"Gào......" Tiếng gầm của yêu thú vang lên gần đó, thân hình cao lớn của bọn chúng xuất hiện cách đó không xa, cả ngọn núi bắt đầu rung chuyển, ai nấy đều kinh hãi.

"Ngươi, ngươi dám......" Giang Mỹ Nghi tức giận đến run người.

"Muốn tính kế bà đây, quả báo đó." Phong Già Nguyệt xoay người chạy như bay, Giang Mỹ Nghi nhìn hai con yêu thú đang đuổi theo phía sau, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ rồi cũng vội vàng chạy trốn.

Phong Già Nguyệt đoán không sai, Giang Mỹ Nghi và Chu Bất Phàm quả thật đã nói dối, trận pháp đồng tâm hiệp lực là có thể phá hư nơi này cùng nhau thoát ra ngoài mà bọn họ nói là giả. Một khi những người khác tiến vào trận pháp của bọn họ, tu vi trên người sẽ bị hút cạn, chỉ có hai bọn họ là có thể thoát ra ngoài, những người khác chẳng qua chỉ là vật tế.

Bây giờ Phong Già Nguyệt đã đánh thức hai con yêu thú trước, cho dù là Giang Mỹ Nghi và Chu Bất Phàm cũng chỉ có thể vội vã tháo chạy như những người khác.

Ba ngày sau, Phong Già Nguyệt nằm trong một sơn động, mấy ngày nay liên tục phải chạy trốn, yêu thú gặp người liền giết, Giang Mỹ Nghi và Chu Bất Phàm coi nàng như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nhìn thấy nàng cũng không lưu tình chút nào, rất nhiều lần suýt nữa nàng đã mất mạng, may là nàng phản ứng nhanh, nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết.

Nhưng trước đó nàng đã bỏ một phần thuốc vào túi trữ vật đưa cho Cơ Tinh Loan, phần giữ lại nàng đã uống hết, lúc này nàng đã hao hết linh lực, trên người lại trúng độc, cả người mê man.

"Không ngờ chuyến đi này lại ngắn như vậy." Nàng không cam lòng nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Ngoài sơn động, một con cự thú dữ tợn đi tới, một bé gái ngồi trên vai nó, gương mặt xinh đẹp của cô bé đầy lạnh nhạt, ánh mắt thậm chí có chút âm trầm.

"Cô ta ở trong đó sao?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Cự thú khẽ gật đầu, một tay nhẹ nhàng chọc vỡ kết giới mà Phong Già Nguyệt tạo nên bằng chút linh lực cuối cùng, lộ ra nàng đang cuộn tròn ở bên trong.

Gương mặt diễm lệ vốn có lúc này hoàn toàn tái nhợt, đôi lông mày mảnh nhíu chặt lại, trên người xuất hiện mấy vết thương nặng, cả người đầy chật vật, vì trúng độc mà hơi thở cũng đang dần yếu đi.

Mới tách ra ba ngày mà nàng đã biến thành bộ dạng này.

Cơ Tinh Loan nhảy xuống từ vai cự thú, ngồi xổm trước mặt Phong Già Nguyệt, đôi mắt âm u nhìn nàng chằm chằm.

Tình trạng của nàng rất tệ, căn bản không cần hắn động thủ, chỉ cần hắn mặc kệ nàng, nàng nhất định sẽ chết.

Một bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp chần chừ trên chiếc cổ thon dài của Phong Già Nguyệt, như đang cân nhắc có nên bóp chết nàng hay không, khóe miệng Cơ Tinh Loan nhếch lên một nụ cười lạnh.

Có lẽ là cảm thấy không thoải mái nên Phong Già Nguyệt phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt.

"A......"

_______

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.