Editor: Độc Ẩm
"Các hạ đùa quá trớn rồi đó." Phong Già Nguyệt giả bộ muốn đi, "Xem ra các ngươi không hề hoan nghênh bọn ta, vậy bọn ta xin cáo từ."
"Đợi đã." Ông lão trực tiếp quỳ xuống trước mặt Phong Già Nguyệt, suy sụp nói: "Thành thật với ngài, ta chính là chưởng môn hiện tại của Thiên Cực Môn, Đông Thông."
"Đứng lên nói đi." Phong Già Nguyệt lại ngồi xuống, "Ta muốn nghe sự thật, nếu nói dối nửa lời, ta sẽ đi ngay lập tức."
"Cảm ơn tiền bối." Đông Thông lại đứng lên, "Ta thực sự là chưởng môn của Thiên Cực Môn, nhưng chỉ là không trâu bắt chó đi cày thôi."
Hóa ra chưởng môn trước trước đó đột ngột qua đời, hai đệ tử bên dưới ngang tài ngang sức, tranh giành vị trí chưởng môn đến vỡ đầu chảy máu, cuối cùng sư huynh chiếm lợi thế hơn một chút, ngồi lên vị trí chưởng môn. Nhưng sư đệ vẫn không phục, vì thế hắn liền đưa người của mình căm phẫn rời khỏi Thiên Cực Môn, tự lập môn phái riêng.
Cuộc đấu đá nội bộ này khiến Thiên Cực Môn tổn thất rất lớn, cách đây không lâu chưởng môn mới còn gặp phải kẻ địch, bị đối phương đánh trọng thương, sau khi trở về thì nôn ra máu mà chết.
Thiên Cực Môn như rắn mất đầu, các môn phái và thế gia lân cận khác vốn đã như hổ rình mồi, lúc này liền công khai hoặc ngấm ngầm ra tay, dùng nhiều thủ đoạn khác nhau cướp đoạt tài nguyên của Thiên Cực Môn.
"Cả Thiên Cực Môn hiện giờ chỉ còn cái vỏ rỗng và một linh mạch nhỏ, nhưng dù vậy, mấy hôm trước lại có một tên tà tu đến gây chuyện, tên tà tu đó là kỳ đầu Kim Đan, bọn ta đều không đánh lại hắn, có ba sư đệ bị hắn đả thương, bây giờ còn nằm trên giường."
Đông Thông gạt nước mắt: "Mọi người lo lắng tà tu lại đến, những người có lối thoát khác đều đã rời đi, mấy đứa trẻ có tư chất tốt một chút cũng bị mang đi, hiện tại Thiên Cực Môn chỉ còn lại mấy người già bọn ta và hai mươi chín đứa trẻ ngoài kia. Chúng ta đã ở đây cả đời, cũng không có nơi nào khác để đi, chỉ muốn ở lại đây, được ngày nào hay ngày đó, chết cũng phải chết ở đây."
Nói xong, ánh mắt Đông Thông hiện lên vẻ kiên định, hai tu sĩ Trúc Cơ lúc nãy cũng đi vào, vẻ mặt cũng kiên quyết: "Chúng ta cũng sẽ sống chết cùng Thiên Cực Môn."
"Các ngươi không sợ chết, nhưng những đứa trẻ này thì sao?" Phong Già Nguyệt cười tủm tỉm hỏi.
Đông Thông hơi do dự rồi khẽ nói: "Không giấu gì tiền bối, bọn ta có một truyền tống trận ở núi sau, nếu thực sự rơi vào tình huống sinh tử, chúng ta sẽ truyền tống bọn trẻ rời đi."
"Không, chúng con cũng không đi." Nhóc mập Lộ Nhất Minh cầm kiếm trong tay, ánh mắt hừng hực ánh lửa, "Chúng con cũng muốn sống chết cùng Thiên Cực Môn."
Hắn nhấc chân muốn chạy vào, nhưng bậc cửa đại đường quá cao, hắn vấp chân ngã sấp mặt, còn trượt đến trước mặt Phong Già Nguyệt.
Phong Già Nguyệt tặc lưỡi ngạc nhiên, đúng là khó có thể tưởng tượng, nhóc mập ngốc nghếch đáng yêu này sau khi lớn lên lại là Lộ Nhất Minh có thể cất tiếng hát bất cứ lúc nào, phóng khoáng đi khắp thiên hạ với một cây đàn cổ và một bầu rượu.
Nàng đỡ hắn dậy, dùng khứ trần quyết cho hắn, mặt hắn đỏ ửng lên, nói lí nhí như muỗi kêu: "Cảm ơn tỷ tỷ."
"Sau này đừng luyện kiếm nữa." Lộ Nhất Minh kinh hãi nhìn nàng, môi mím lại, mắt rưng rưng lấp lánh, dáng vẻ vô cùng đáng thương, Phong Già Nguyệt không nhịn được nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của hắn: "Ta cảm thấy ngươi thích hợp với nhạc cụ hơn, sau này học đàn đi."
Vừa rồi nàng đã nhìn qua, hắn căn bản không có tư chất luyện kiếm.
"Hả?" Lộ Nhất Minh mặt đầy mờ mịt, ngây ngốc nhìn về phía mấy người Đông Thông, Đông Thông mừng rỡ, "Tiền bối, ngài đồng ý rồi sao?"
Phong Già Nguyệt lại nhéo nhéo mặt Lộ Nhất Minh, đẩy hắn về phía Cơ Tinh Loan, nàng thong thả nói: "Ta có thể đồng ý, nhưng ta có điều kiện."
"Xin ngài cứ nói." Ba người đám Đông Thông đồng thanh nói.
"Ta biết các ngươi hy vọng ta có thể giúp các ngươi chống lại tên tà tu kia, nhưng nếu các ngươi đã đề xuất ta làm chưởng môn, thì từ nay về sau các ngươi phải thật lòng tôn trọng ta như chưởng môn, mọi chuyện lớn bé trong tông môn đều do ta quyết định, ta bảo các ngươi đi hướng đông, các ngươi không được đi hướng tây, ta bảo các ngươi ăn cơm, các ngươi không được đi ngủ."
Khóe miệng Phong Già Nguyệt hơi nhếch lên, khí thế cả thay đổi, uy áp thuộc về Kim Đan lướt qua ba người Trúc cơ, bọn họ lảo đảo, cảm thấy như có một ngọn núi đè lên người, nặng đến mức bọn họ không chịu nổi muốn quỳ xuống.
Nàng mỉm cười thu uy áp lại: "Ta không phải người hung hãn, bình thường ta rất hiền hòa, ta cũng không thích lo chuyện bao đồng, nhưng nếu ta ra lệnh, ta không muốn có bất kỳ kẻ nào bằng mặt không bằng lòng, các ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, một khi đã quyết định, sau này sẽ không thể thay đổi."
Ba người Đông Thông nhìn nhau, một lúc sau Đông Thông cười gượng: "Chỉ cần tiền bối bằng lòng che chở bọn ta, tiếp nhận vị trí chưởng môn, chúng ta tuyệt đối sẽ không hai lòng, mặc dù ta không còn nhiều thời gian, nhưng trước khi chết, ta cũng sẽ góp sức vì tiền bối."
Hai người còn lại gật đầu: "Chỉ cần tiền bối không chê bọn ta già yếu, non trẻ, đau ốm, bọn ta thề từ nay sẽ chỉ tuân theo mệnh lệnh của ngài."
Thấy ba người lớn đều quỳ xuống, U Vũ cũng quỳ theo, Lộ Nhất Minh vẻ mặt bối rối, sau đó cũng chần chờ quỳ xuống, cả đại đường chỉ có Phong Già Nguyệt và Cơ Tinh Loan còn đứng.
Phong Già Nguyệt đi về phía hắn, tâm trạng Cơ Tinh Loan có chút phức tạp, nàng lúc này có phần xa lạ, rất khác với bình thường, không còn cà lơ phất phơ mà đầy uy nghi.
Nhưng lại thấy nàng đi đến trước mặt hắn, ôm mặt hắn nhanh chóng nhéo hai cái, còn cười nháy mắt với hắn, sau đó lại quay người nhìn ba tu sĩ Trúc Cơ, thản nhiên nói: "Đứng lên đi."
Cơ Tinh Loan xoa đôi má hơi đau, thầm cười lạnh: Ha, khác chỗ nào chứ, là ảo giác cả thôi!
Ngoài Đông Thông tóc hoa râm ra thì hai người khác cũng không còn trẻ nữa, nhìn đều như bốn mươi năm mươi tuổi, người cao lớn cường tráng tên là Nam Thông, kỳ giữa Trúc Cơ, người lùn lùn gầy teo tên là Bắc Thông, kỳ đầu Trúc Cơ, hai người rõ ràng cũng không còn nhiều thọ nguyên nữa.
Đông tây nam bắc thiếu mất tây, Phong Già Nguyệt có chút không quen: "Không có Tây Thông à?"
Đông Thông vội vàng nói: "Thưa chưởng môn, ba người Tây Thông và Vĩnh Thông, Hằng Thông mấy hôm trước đã bị tà tu đả thương, bây giờ vẫn đang dưỡng thương."
Đám nhóc cũng đi hết vào, cung kính khấu đầu với Phong Già Nguyệt: "Tham kiến chưởng môn."
Hỏi qua tình hình của bọn chúng xong, Phong Già Nguyệt liền phất tay ra hiệu cho Nam Thông và Bắc Thông tiếp tục dạy bọn chúng.
Nàng thực sự không thích lo chuyện bao đồng, đặc biệt không thích chuyện vặt vãnh, thậm chí trước đây nàng còn không muốn làm lớp trưởng, bây giờ lại đột nhiên trở thành chưởng môn, cảm giác vẫn có chút phức tạp.
May là hiện tại tông môn này có ít người.
"Đưa ta đi xem những người bị thương đi."
Đông Thông mừng rỡ: "Mời chưởng môn đi theo ta."
"Các ngươi cũng đi theo ta đi." Phong Già Nguyệt nói với ba đứa trẻ, nàng là một người cẩn thận, nàng sẽ không để Cơ Tinh Loan rời khỏi tầm mắt của mình.
Cơ Tinh Loan hết sức tự nhiên nắm lấy tay nàng, U Vũ đi đến bên cạnh nàng, Lộ Nhất Minh lại ngây người: "Ta ư?"
"Ừ, ngươi đó." Phong Già Nguyệt cười nói, "Lại đây."
"Sau này ta không thể luyện kiếm nữa sao?" Lộ Nhất Minh nhìn thanh kiếm trong tay, dường như có chút tiếc nuối.
"Có thể, nhưng sau này ngươi phải học thêm đàn nữa, có lẽ sẽ ít thời gian nghỉ ngơi hơn người khác, ngươi có thể làm được không?" Phong Già Nguyệt hỏi.
"Được!" Đôi mắt nho nhỏ của Lộ Nhất Minh sáng lên.
Bọn họ đi vào dãy phòng ở phía sau, Đông Thông mở một cánh cửa ra, trong căn phòng mờ tối, ba người nằm song song trên ba chiếc giường, sắc mặt ai nấy đều ảm đạm.
Phong Già Nguyệt kiểm tra cho bọn họ một chút, không có vấn đề gì lớn, nàng lấy đan dược của mình ra, đưa cho Đông Thông cho từng người uống.
Không lâu sau, sắc mặt ba người trên giường đã dần bình thường trở lại, Đông Thông mừng rỡ, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Đa tạ chưởng môn......"
"Vốn dĩ bọn họ bị thương không nặng lắm, chỉ là không được chữa trị kịp thời nên mới như vậy, chuyện này là sao?"
Đông Thông cười khổ: "Vốn dĩ chỉ có một mình Tây Thông bị đả thương, còn Vĩnh Thông và Hằng Thông là do đi Tiên Thủy Thành xin thuốc rồi bị tên tà tu đó đả thương. Hắn còn uy hiếp, nếu dám đi xin thuốc thì hắn sẽ tiếp tục đánh bọn ta, bọn ta cũng hết cách, chỉ có thể tự luyện chế."
Mắt Phong Già Nguyệt lóe lên tia sắc bén: "Không sao, ta chờ hắn đến."
Đông Thông im lặng cúi người.
"Chưởng môn lặn lội đường xa chắc cũng đã mệt rồi? Hay là nghỉ ngơi trước?" Ông ta nói.
Vừa hay, Phong Già Nguyệt liền bảo ông ta đưa nàng đi tuần tra lãnh địa của Thiên Cực Môn.
Diện tích của Thiên Cực Môn vẫn rất rộng, nhưng bây giờ chỗ nào cũng vắng vẻ, nhiều chỗ còn có cảm giác cây cối tàn lụi, chỉ có núi sau là xanh um tươi tốt, một mảnh xanh ngắt xum xuê, Phong Già Nguyệt hài lòng nói: "Không tồi, chọn nơi này đi."
Nàng thầm reo trong lòng: "Chỗ ở cũ của người phi thăng, ta đến rồi đây!"
Lúc nãy Phong Già Nguyệt còn do dự không biết có nên tiếp nhận vị trí chưởng môn không, trong đầu nàng cũng lóe lên một ý tưởng khác: Mặc kệ cục diện rối rắm ở đây, cứ giả bộ rời đi rồi lặng lẽ quay lại sau.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn chọn đồng ý, thế giới này rất xem trọng nhân quả, người phi thăng trước kia cũng vì từng nợ lão tổ tông của Thiên Cực Môn một nhân quả, cho nên trước khi phi thăng, hắn mới chuyển chỗ ở đến nơi này, vì hy vọng người của Thiên Cực Môn có thể kế thừa di chỉ của hắn, chấm dứt mối nhân quả kia.
Hiện giờ nàng muốn có được thứ trong di chỉ, tốt nhất là trở thành người của Thiên Cực Môn, nàng nhận nhân quả của người phi thăng, đổi lại nàng sẽ bảo vệ Thiên Cực Môn, mặc dù có chút phiền toái, nhưng sẽ không để lại hậu quả.
Mặt khác, nàng cũng nghĩ đến Cơ Tinh Loan, nàng muốn hắn có một thân phận ổn định, huynh đệ tỷ muội của chưởng môn Thiên Cực Môn, hoặc là chưởng môn tương lai của Thiên Cực Môn, dường như cũng không tồi.
Nếu như nàng có thể phát triển Thiên Cực Môn, sau này Cơ Tinh Loan sẽ có tông môn, dù chỉ là tông môn hạng ba thì cũng tốt hơn là người cô độc, có chỗ để dựa vào, có thứ để vướng bận, tóm lại là tốt.
Suy cho cùng, nàng cũng sẽ không ở bên hắn vĩnh viễn.
Nàng và Cơ Tinh Loan ở núi sau, U Vũ thì được Đông Thông đưa đi ở cùng những đứa trẻ khác.
"Tiểu Tinh, ngươi có thích nơi này không?"
Thích là cái gì, trong lòng Cơ Tinh Loan không thèm quan tâm, nhưng trong ánh mắt chờ mong của nàng, hắn vẫn khẽ gật đầu: "Khá tốt."
Cậu bé bảy tám tuổi, từng lời nói cử chỉ đã có vài phần cao quý ưu nhã, nhìn rất đẹp mắt, nhưng Phong Già Nguyệt lại không thích, nàng vẫn hy vọng hắn có thể hồn nhiên một chút.
Hồn nhiên một chút, mới có thể giảm bớt khả năng trở nên biến thái khi lớn lên.
Nàng dắt hắn đi đến rìa vách núi, bảo hắn nhìn xuống dưới: "Bên dưới có thứ hay lắm."
Cơ Tinh Loan vừa mới vươn cổ ra liền cảm thấy cả người nhẹ bẫng, mọi thứ xung quanh đều lướt qua rất nhanh, nàng đứng ở rìa vách núi cũng ngày càng cách xa hắn.
Không phải người khác đang di chuyển, là hắn đang rơi xuống, bị nàng đẩy xuống.
Hai con yêu thú trong bảo khố Long gia vội vã: 【Chủ nhân?】
Cơ Tinh Loan nhìn nữ nhân trên vách núi, nàng đang cười, đôi mắt đầy ánh sáng linh động, hệt như dáng vẻ ngày thường.
Ánh mắt hắn lạnh đi, nhưng khóe miệng lại dần nhếch lên, nên như vậy, đây mời là bình thường.
Ra tay với hắn mới là bình thường.
Nhưng đúng lúc này, Phong Già Nguyệt trên vách núi lại thả người nhảy xuống, lao về phía hắn, ôm chầm lấy hắn.
"Tiểu Tinh, người vừa cười đó."
Vòng tay vừa thơm vừa mềm vừa ấm bao lấy hắn, tầm mắt Cơ Tinh Loan lại lần lượt tuần tra vùng cổ và sau tai Phong Già Nguyệt.
Hắn không chỉ cười, hắn còn muốn giết nàng kìa!
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!