Editor: Độc Ẩm
Sau mấy ngày ở chung, Phong Già Nguyệt nhận ra, bé nam chính thực sự quá hiều chuyện, rõ là còn nhỏ mà đôi khi lại cho nàng cảm giác như người lớn.
Nàng vẫn thích hắn hồn nhiên vui tươi hơn một chút, cho nên khi hai người về phòng, nàng cố ý vỗ giường hỏi: "Có muốn ngủ cùng tỷ tỷ không bé?"
Cơ Tinh Loan cố nhẫn nhịn, cuối cùng thật sự không nhịn được nữa: "Tỷ tỷ, nam nữ khác biệt."
Phong Già Nguyệt nhìn hắn với vẻ mặt vô tội: "Nhưng bây giờ ngươi là nữ mà!"
Cơ Tinh Loan: "......"
Hắn im lặng trèo lên giường của mình, nằm quay mặt vào tường, hoàn toàn không muốn nhìn thấy nàng ở giường bên kia.
Nhìn bóng lưng không nhúc nhích của hắn, Phong Già Nguyệt xì một tiếng, bộ dạng giận dỗi đáng yêu thật.
Hai con yêu thú trong bảo khố lại xúi Cơ Tinh Loan giết nàng: 【Nữ nhân này quá đáng lắm rồi, suốt ngày trêu chọc chủ nhân. 】
【Chủ nhân, ngàu đừng mềm lòng, nếu không cô ta sẽ ngày càng quá trớn đó.】
Cơ Tinh Loan lạnh lùng hồi âm: 【Câm miệng.】
Hắn trở mình, nhìn Phong Già Nguyệt lại đang đả tọa tu luyện, ánh trăng lờ mờ xuyên qua khe cửa chiều vào, vài tia sáng rơi xuống mặt nàng, nhìn có chút mờ ảo, đôi môi đỏ mọng của nàng hơi nhếch lên, không biết đang vui vẻ vì cái gì.
Hắn sẽ giết nàng, nhưng không phải bây giờ.
Cơ Tinh Loan lại xoay người, nhìn như đang ngủ, thần thức lại lặng lẽ tiến vào bảo khố Long gia tu luyện.
Thần thức của hắn mạnh đến mức có thể tiến vào bảo khố Long gia một cách độc lập, có điều hiệu suất tu luyện của thần thức vẫn hơi kém hơn cả thân thể cùng tiến vào tu luyện một chút.
Vì thế ngày hôm sau, hắn liền đề cập muốn ở phòng riêng, hắn ngượng ngùng nói: "Ta cũng muốn tu luyện vào buổi tối nên cần có không gian yên tĩnh."
"Được thôi." Phong Già Nguyệt gật đầu đồng ý, "Lúc về chúng ta sẽ thu dọn phòng bên cạnh."
"Giờ ra ngoài sao?"
"Ừ, đi bày quầy bán hàng." Phong Già Nguyệt vỗ vỗ sửa sang lại túi trữ vật lòi ra ngoài, vẻ mặt hớn hở.
Lần này thu hoạch rất lớn, hai túi trữ vật của Giang Mỹ Nghi và Chu Bất Phàm có rất nhiều đồ tốt, còn có mấy vạn linh thạch.
Túi trữ vật của hai con yêu thú có nhiều đồ hơn, riêng linh thạch thượng phẩm đã có vài ngàn, linh thạch trung phẩm còn nhiều hơn, còn có các loại tư liệu luyện khí, chất lượng đều không tồi, Phong Già Nguyệt cũng không muốn bán, tính giữ lại cho bé nam chính.
Trong truyện, nam chính có thể nói là tinh thông mọi thứ, từ luyện khí đến luyện đan, vẽ bùa, trận pháp, thậm chí là chú thuật......, trong đó hắn lợi hại nhất là luyện khí và trận pháp, mới hơn một trăm tuổi hắn đã trở thành bậc thầy luyện khí, cho nên mấy thứ này giữ lại cho hắn là tốt nhất, nàng không muốn vùi dập tài năng của hắn, nàng cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ tỏa sáng rực rỡ của hắn.
Ngoài linh thạch và các loại tư liệu, trong túi trữ vật của yêu thú còn có đủ loại linh thảo, những thứ này nàng tự giữ lại, nàng kế thừa ký ức của nguyên chủ, cũng cảm thấy rất hứng thú với việc luyện đan, dự định sau này tập trung vào luyện đan và bùa chú, cho nên phải giữ lại linh thảo để dùng.
Cuối cùng là các loại pháp khí, nàng giữ lại những thứ mình thích và cần dùng, còn lại đều định đưa đi bán lấy linh thạch.
"Nuôi một đứa trẻ, đúng là tốn kém thật đấy." Đặc biệt là nuôi nam chính, nếu muốn tu vi tăng nhanh, ngoại trừ công pháp và tư chất, sự cố gắng thì môi trường linh khí, các loại tài nguyên cũng phải đầy đủ, như vậy mới không có trở ngại.
Nghe thấy nàng lẩm bẩm, Cơ Tinh Loan khó hiểu liếc nàng một cái.
Hôm nay Lạc Thành lại có nhiều người mặc trang phục các tông môn lớn hơn, cả Lạc Thành đều nghiêm trang hơn ngày hôm qua rất nhiều, đến cả người đi dạo chợ cũng hơi căng thẳng và lo lắng, tất cả là vì chuyện tìm Cơ Tinh Loan.
Đương sự Cơ Tinh Loan và Phong Già Nguyệt lại bình tĩnh hơn cả, hai người đều mang dáng vẻ không liên quan đến mình, Phong Già Nguyệt chuyên tâm bán hàng, Cơ Tinh Loan ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nàng.
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, là người mua và người bán xảy ra tranh chấp, Phong Già Nguyệt tò mò nhìn qua, người bán mặc áo choàng đen che chắn thần thức, chỉ lộ ra một đôi mắt, người mua thì là một tên công tử, phía sau còn có mấy thuộc hạ đi theo, nói chuyện rất kiêu căng.
Phong Già Nguyệt hơi nheo đôi mắt đào hoa, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo: Trùng hợp thật đấy, trên đầu hai người này đều có tên.
Tên công tử quần áo lụa là tên là Trương Thiên Diệu, xem như người xấu, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ, nhưng cha của hắn thì ác thôi rồi. Vụ diệt môn Long gia, cha của Trương Thiên Diệu là Trương Cô Xuân cũng nhúng một tay, sau này cha con hai người đều bị nam chính giết chết.
Người bán mặc áo choàng còn tệ hơn, hắn là tà tu Âu Dương Mặc, là một trong những người thực thi tàn sát Long gia, Phong Già Nguyệt nhìn qua những thứ trên quầy hàng của hắn, có khi nào đều là đồ lấy từ Long gia ra không?
Thứ hai người giành giật là một miếng ngọc bội Thanh Long, Thanh Long cuộn tròn bay lên không, điêu khắc rất sống động, Trương Thiên Diệu vừa ý miếng ngọc bội, nhưng lại cảm thấy Âu Dương Mặc bán giá năm nghìn linh thạch là quá đắt, muốn hắn hạ giá xuống hai nghìn, Âu Dương Mặc không chịu.
Ngọc bội Thanh Long nhìn rất đẹp, nhưng mặt trên chỉ có một lớp linh khí mỏng, không có gì đặc biệt, thậm chí còn chẳng có tác dụng phòng thân.
Phong Già Nguyệt lại giật mình, nam chính cũng có một miếng ngọc bội Thanh Long, vốn là do tổ tiên đã chết tặng cho nam chính, sau khi Long gia sụp đổ thì miếng ngọc bội thất lạc, mấy chục năm sau nam chính cướp lại từ tay Trương Thiên Diệu, sau đó nam chính phát hiện, trong ngọc bội có một linh tuyền.
Chằng lẽ chính là nó?
Nàng có chút nóng lòng, đây là một trong những bàn tay vàng đó, nhất định phải lấy được!
Nàng bật cười chế giễu: "Chỉ là một miếng ngọc bội quèn mà đòi năm nghìn linh thạch, vị công tử này đồng ý trả ngươi hai nghìn là may cho ngươi rồi đó, ngươi còn không bằng lòng, đúng là không biết tốt xấu."
Trương Thiên Diệu nhìn về phía nàng, ánh mắt hiện lên vẻ kinh diễm, nhưng lúc này hắn quan tâm đến ngọc bội Thanh Long hơn, không hiểu sao chỉ muốn có được nó, hắn liền nói: "Tiền bối nói đúng, bổn công tử bằng lòng mua miếng ngọc bội quèn của ngươi với giá hai nghìn linh thạch, ngươi không bán mau còn muốn gì nữa?"
Tà tu Âu Dương Mặc trong lớp áo choàng cau mày, đây là đồ hắn cướp được từ Long gia, mặc dù hắn cũng không nhìn ra có gì đặc biệt, nhưng hắn vô thức cảm thấy đồ mà chủ nhân của thế gia đại tộc như Long gia quý trọng cất giấu chắc chắn không đơn giản, cho nên mới rao giá năm nghìn linh thạch.
Nhưng hắn bày quầy hai ngày nay, tên công tử quần áo lụa là này là người duy nhất chịu mặc cả với hắn, bây giờ còn bị chủ quầy khác cười nhạo, hắn không khỏi nghi ngờ bản thân: Chẳng lẽ hắn đã đánh giá quá cao giá trị của miếng ngọc bội này rồi sao?
Có một tu sĩ Kim Đan khởi xướng, những người vây xem khác cũng xì xầm bàn tán, ai cũng cảm thấy miếng ngọc bội đó không đáng giá nhiều linh thạch như vậy, cảm thấy chủ quầy lừa bịp khách.
Nghe đám đông kẻ nào cũng nói ngọc bội quèn, Cơ Tinh Loan thầm cười lạnh: Một đám đui mù không biết nhìn hàng.
Phong Già Nguyệt nhiệt tình chào mời Trương Thiên Diệu: "Công tử, chỗ ta cũng có rất nhiều ngọc bội, kiểu gì cũng có, chắc chắn xịn hơn cái trong tay ngươi, giá cả phải chăng, không lừa già dối trẻ."
Nàng vốn đã xinh đẹp, lúc này lại còn cười nói ngọt ngào, Trương Thiên Diệu không kìm được đi sang quầy hàng của nàng, dưới sự chào hàng nhiệt tình của nàng, hắn đã mua mấy miếng ngọc bội.
Cơ Tinh Loan thờ ơ, như này mà bảo là không lừa già dối trẻ à? Rõ là bán giá cao cắt cổ mà.
Trương Thiên Diệu cuối cùng vẫn không từ bỏ ngọc bội Thanh Long, đi đến quầy hàng của Âu Dương Mặc, hắn dừng lại, nhíu mày nhìn miếng ngọc bội Thanh Long bình thường không có gì đặc biệt kia, không hiểu sao rất muốn có được nó.
Nhìn thái độ của hắn, Phong Già Nguyệt càng chắc chắn, miếng ngọc bội này là của nam chính.
Vì thế nàng cao giọng nói: "Nếu thích như vậy, không bằng công tử thêm chút tiền, mua giá ba nghìn linh thạch đi, dù bản thân nó không đáng với giá đó, nhưng nghìn vàng khó mua niềm vui mà."
Nàng lại quay đầu nhin về phía Âu Dương Mặc: "Vị đạo hữu này, ngươi cũng đừng cố chấp nữa, thứ này mà bán được hai ba nghìn linh thạch là phải thắp hương cảm tạ tổ tiên đấy, nếu bỏ qua vị công tử có duyên này, miếng ngọc bội đó có bán hai ba trăm linh thạch cũng chưa chắc có người mua đâu."
Sau khi nghe nàng khuyên bảo, hai người vốn còn đang do dự cuối cùng cũng thống nhất mua bán với giá ba nghìn linh thạch.
Sau khi có được ngọc bội, Trương Thiên Diệu đột nhiên vui hẳn lên, hắn cũng không biết tại sao mình lại cố chấp với miếng ngọc bội bình thường này như thế, nhưng tóm lại hắn rất vui.
Âu Dương Mặc lại cảm thấy như đã mất đi một thứ gì đó quan trọng, trong lòng hắn hơi run lên, lập tức thò tay ra muốn cướp lại ngọc bội: "Ta không bán nữa."
Âu Dương Mặc là kỳ sau Trúc Cơ, Trương Thiên Diệu mới là kỳ đầu Trúc Cơ, suýt nữa thì bị Âu Dương Mặc cướp được, may là người phía sau hắn đã chặn Âu Dương Mặc lại, Trương Thiên Diệu nắm chặt ngọc bội: "Giờ nó là của ta rồi."
"Ta trả ba nghìn linh thạch lại cho ngươi, trả ngọc bội lại cho ta, ta không bán nữa." Âu Dương Mặc lạnh lùng nói, thấy Trương Thiên Diệu không trả, hắn liền trực tiếp ra tay, Trương Thiên Diệu bị hắn đánh bay đi.
Phong Già Nguyệt bay ra đỡ Trương Thiên Diệu, tốt bụng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Trương Thiên Diệu rất cảm động, mỹ nữ tiền bối ra tay cứu giúp, trong đầu hắn nháy mắt đã soạn xong mấy phiên bản chuyện tình: "Cảm ơn tiền bối, vãn bối không sao."
"Không sao thì tốt." Phong Già Nguyệt thả hắn xuống, quay lại quầy của mình, Trương Thiên Diệu có chút buồn bã mất mát.
Trương Thiên Diệu sai thuộc hạ đánh nhau với Âu Dương Mặc, Âu Dương Mặc cũng không chịu yếu thế, hai phía cứ thế xung đột, cho đến khi đội chấp pháp đến ngăn bọn họ lại.
Lúc sau Phong Già Nguyệt không tham dự thêm, nàng chỉ là một quần chúng ăn dưa "hơi nhiệt tình" thôi.
Nhưng Cơ Tinh Loan biết nàng không phải, với sức mạnh tinh thần cực cao, hắn cảm ứng được, lúc đỡ Trương Thiên Diệu, nàng đã bỏ thứ gì đó vào người hắn.
Bỏ cái gì vậy? Hắn có chút nghi hoặc.
Hắn nhìn Phong Già Nguyệt, ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú, nữ nhân này, dường như cũng có rất nhiều thứ bí ẩn.
【Nhớ kỹ mùi của hai người kia.】Hắn lạnh lùng nói với A Mu.
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!