Nam Chính Cặn Bã Bị Bệnh Kiều

Chương 32-3




Editor: Endy.

Ngày hôm nay, tần suất hai người hôn môi có chút cao, tuy An Sênh bị hành động này làm cho hít thở không thông, nhưng đối với loại chuyện này, cô là người mới, ngược lại cảm thấy mới mẻ.

Hai người dây dưa, bất tri bất giác đã tám giờ. Phí Hiên vẫn quấn lấy An Sênh giống bạch tuộc.

“Không được.” An Sênh đánh bàn tay đặt trên thắt lưng cô, “Buổi tối em còn chưa ăn cơm, điều này cũng quá muốn mạng người rồi…”

Phí Hiên dán lên lưng cô, An Sênh đánh anh, anh cũng bất động.

“Chỗ nào anh cũng không muốn đi, chỉ muốn ở cùng em. Không có ai, cũng không có người nhìn thấy, chỉ có hai chúng ta…” thanh âm khó chịu của Phí Hiên vang lên sau lưng cô, nghe như làm nũng, “Chỉ có hai chúng ta, tới “Đất lão thiên hoang”.”

Anh vĩnh viễn không muốn giống ba anh, nơi nơi đều có tình nhân.

An Sênh nghe vậy, cười cười, vỗ vỗ chân Phí Hiên, “Anh như thế nào mà dính người như vậy a, ông trời của tôi.”

Phí Hiên hừ một tiếng, chống tay ngồi dậy, “Anh đều nói là sự thật, em không giống người khác, không phải là kiều người ham tiền mà cố ý lấy lòng anh, lại còn vì anh mà không tiếc tính mạng.” Phí Hiên nói, “Sênh Sênh, em đáp ứng anh, vĩnh viễn đừng rời bỏ anh được không? Vĩnh viễn sẽ không như vậy…”

Câu nói sau cùng, anh thì thầm sau lưng An Sênh, cho nên cô không nghe thấy thanh âm cố chấp của Phí Hiên. Lời này nghe cũng không có gì xấu, tuổi trẻ yêu nhau không biết thế sự vô tình tàn nhẫn cỡ nào, ai không hứa hẹn ở bên nhau mãi mãi?

An Sênh và Phí Hiên cũng giống vậy, còn cảm thấy rất lãng mạn. Trên đời này, ai lại không thích những lời hứa hẹn mĩ lệ, bởi vì sinh mạng ngắn ngủi khó lường, vì vậy sự vĩnh hằng phá lệ trở nên mê người.

Bất quá An Sênh không dám giống Phí Hiên, không dám ưng thuận lời hứa cái gì mà một đời một kiếp kia. Hệ thống tuy rằng hiện tại không thể động tới cô, nhưng mọi thứ còn chưa biết. Phí Hiên tốt đẹp, mê người, khiến cô muốn nắm chặt, nhưng dù sao anh cũng là nam chính của thế giới này.

Anh có mọi thứ, hai người như bây giờ, đến cuối cùng sẽ biến thành dạng gì, An Sênh không thể tưởng tượng được.

Những chuyện phiền lòng này Phí Hiên không biết, nên An Sênh không dám dễ dàng hứa hẹn, nhưng cũng đã có câu trả lời trong lòng. Chỉ cần không ảnh hưởng đến ba mẹ, không đến mức làm cô lặp lại cái chết, cô sẽ đáp ứng Phí Hiên, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay.

Cho nên cô chỉ xoay người, mặt đối mặt nhìn Phí Hiên, nâng khuôn mặt tuấn tú của anh, thực trịnh trọng đặt một nụ hôn lên trán anh.

Cười nói, “Em sẽ bên anh, chỉ cần anh không từ bỏ, anh chính là của em.”

Phí Hiên không nghe được câu trả lời khẳng định từ An Sênh, sắc mặt có chút tối, nhưng cũng ngay lập tức hôn cô, “Anh cũng sẽ ở bên em, đến chết, em cũng đều là của anh.”

“Anh như thế nào lại bá đạo như vậy?” An Sênh haha cười, thuận tay vỗ lưng anh một cái, “Mau đứng dậy, nếu còn không dậy, em đói thành tờ giấy cho xem, đến lúc đó, anh có thể dán em lên đầu giường luôn rồi…”

“Chớ nói lung tung.” Vẻ mặt Phí Hiên nghiêm túc che miệng An Sênh.

Ánh mắt cô cong cong, như chứa hàng vạn vì sao. Trách không được từ xưa đến nay có nhiều nam nữ si tình đến vậy, tình yêu thật sự khiến cho người ta hoa mắt thần mê.

Không dễ dàng gì hai người mới từ trên giường gian nan ngồi dậy, Phí Hiên vẫn kè kè bên cạnh An Sênh, ôm cô đi đến tủ quần áo trước mặt.

“Không phải vừa rồi em đang chọn quần áo sao?” Phí Hiên đem đầu đặt trên vai cô, “Mặc quần áo anh mua cho em được không?”

“Nhưng quần áo anh mua đều là váy, mặc rất lạnh…” An Sênh nói, “Bây giờ cũng gần vào đông rồi.”

“Anh chọn cho em.” Phí Hiên nói, “Anh nhớ có một bộ màu vàng nhạt dày, khẳng định không lạnh.”

Phí Hiên nói, ngồi xổm trước tủ quần áo tìm đồ. An Sênh đứng phía sau nhìn anh, không khỏi cảm thán lên tiếng, “Phí Tiểu Hiên, rốt cuộc anh có cấu tạo gì vậy? Quần áo mua vào mùa hè đến bây giờ vẫn còn nhớ?”

Phí Hiên lục lọi ngăn tủ thấp nhất, thuận miệng nói, “Anh đương nhiên nhớ, anh nhìn hình ảnh, so sánh dáng người, chọn cả đêm đó…”

An Sênh thầm cảm thán, ngồi trở lại giường. Quả nhiên không lâu sau, Phí Hiên kéo ra một cái váy liền áo màu vàng nhạt.

Kéo ra, Phí Hiên nhíu mày, “Có chút nhăn, do để quá lâu, em có bàn là không? Em đi trang điểm, anh là một chút, thuận tiện…”

“Tiểu Hiên Hiên,” An Sênh nhìn anh không thể không ca ngợi, “Khoảng thời gian này ở bên cạnh em, cảm tình đã có chút lạnh giá rồi đúng không?”

Thần sắc Phí Hiên cứng ngắc chớp mắt, sau đó khôi phục bình thường, hỏi An Sênh, “Em nói cái gì?”

An Sênh đứng lên, đối với Phí Hiên ôm quyền, “Đại huynh đệ, có cái gì anh không biết không?”

Phí Hiên nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt cô, “Có.” Phí Hiên nói, “Không sinh con được.”

An Sênh cũng cười. Hôm nay tần suất cô cười bằng tần suất cả một tháng trước kia, nói, “Bàn là ở phòng khách, là của bạn cùng phòng, có chút rò điện. Lúc anh dùng nên cẩn thận.”

Phí Hiên gật đầu, ôm váy cùng An Sênh đi ra khỏi phòng ngủ. An Sênh đơn giản đi trang điểm, Phí Hiên ủi váy cho cô.

8h50 hai người còn chưa ra khỏi phòng trọ, An Sênh đã thay chiếc váy, Phí Hiên cũng mặc quần áo xong, nhưng lông mày của cô đã bị lem.

“A!” An Sênh có chút táo bạo hô lên, cuối cùng vẫn là để Phí Hiên tiếp nhận sửa, nhanh chóng vẽ lại.

An Sênh nhìn vào gương, người trong gương mặc một chiếc váy liền áo, váy được cắt may vừa người, không có trang trí dư thừa, chất liệu thoải mái, mặc lên người rất có khí chất.

An Sênh không mang trang sức, tóc cũng chỉ buộc đơn giản, ánh mắt trong veo, khoé mắt đuôi mày đều mang theo ý cười, môi nhỏ đỏ hồng, xinh đẹp cực.

“Thật đẹp.” Phí Hiên đứng sau lưng An Sênh, nhìn cô trong gương, “Như được ánh sáng bao quanh vậy.”

An Sênh nghiêng đầu nhìn anh một cái, Phí Hiên mới giống được ánh sáng bao quanh.

“Em tưởng cùng anh đi ăn ở một nhà hàng nào đó.”

Phí Hiên cười kéo cánh tay An Sênh, “Đi thôi, anh dẫn em đi.”

Hai người xuống lầu, An Sênh khoá cửa, nghĩ nghĩ, đem chìa kháo nhét trong tay Phí Hiên, “Ngày mai anh đi làm một xâu chìa khoá đi.”

Phí Hiên muốn làm chìa khoá, bất qúa còn phải chờ thái độ của cô. Phí Hiên tuyệt đối sẽ không phải không hỏi qua ý kiến An Sênh, còn có sự đồng ý của bạn cùng phòng.

An Sênh hiện tại giao chìa khoá cho anh, cũng chính là cho anh một thái độ, ý tứ rất rõ ràng, “đại môn của ta vì ngươi rộng mở.”

Phí Hiên tiếp nhận chìa khoá, trong hành lang tối đen như mực, ánh mắt của anh còn đen hơn so với hành lang, lời nói “Anh đã chuẩn bị mấy phòng ở, em chọn một chỗ rồi qua ở.” đến bên miệng, chuyển vài vòng, cuối cùng vẫn nuốt xuống.

Chỉ nói một tiếng, “Được.”

Phí Hiên mở điện thoại di động, chính mình đi phía trước, chiếu sáng cho An Sênh. Hai người ra tới cửa, lên xe, An Sênh ổn định chỗ nào, Phí Hiên ngồi vào chỗ, thực tự nhiên nghiêng người tới gần.

An Sênh thực tự giác tựa vào lưng ghế, chờ Phí Hiên thắt dây an toàn cho cô. Không phải vì tay cô bị phế, mà là Phí Hiên tựa hồ thích làm điều này. Lúc trước, An Sênh cũng im lặng dung túng anh, hiện tại đã ở bên nhau lại càng không có lý do cự tuyệt.

Phí Hiên thắt dây an toàn, không lập tức lái xe đi, mà lại kéo cổ An Sênh, càn quét trong miệng cô một vòng.

An Sênh: “…Phí tiểu gia, Phí tổ tông, dạ dạy cũng sắp bị ta tiêu hoá luôn rồi! Ngài cũng một buổi chiều chưa ăn, ngài không cảm thấy bụng đangkháng nghị sao?”

Phí Hiên ngồi lại vị trí tài xế, khởi động xe, chậm rãi lái ra khỏi tiểu khu.

Rẽ lên đường lớn, Phí Hiên mới nói, “Anh không cảm thấy đói, có thể là quá hưng phấn. Không chỉ không đói bụng, ngược lại có cảm giác đã ăn no…”

An Sênh nghe xong, cảm thấy không biết phải nói gì cho phải.

Cô cũng đã từng có cảm giác này, lúc vừa xuyên qua, phát hiện ba mẹ lần nữa vẫn ở bên cạnh.

Lúc ấy cô không chỉ cao hứng không biết đói, cao hứng đến nỗi có chút buồn nôn, phát run. Cái này là hiện tượng đại não gửi ảo giác cho thân thể, trong một đêm kia, cô ăn không biết no, ăn đặc biệt nhiều.

- Hết chương 32.3-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.