Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi

Chương 77: “Em Ngủ Là Việc Của Em”




Tần Tranh mới vừa làm tiểu phẫu xong, đồ ăn nhiều muối nhiều dầu đều không ăn được, nên Tang Nhược gọi món gì đó để anh ăn riêng.

Một vài người trong số họ nhìn thấy, cứ có cảm giác hai người bọn họ có cái bí mật gì đó, có điều giữa hai người yêu nhau, chuyện như thế cũng là bình thường.

Cô nhìn anh uống cháo, rồi cô lại nhìn chằm chằm anh uống hết thuốc bổ.

Tần Tranh đặt bát xuống, có hơi bất đắc dĩ: “Em cứ nhìn anh làm gì thế? Buổi trưa em đã ăn no chưa?”

Trên tay anh mới vừa trống không, Tang Nhược đã tiến lên vài bước liền chui vào trong lòng anh, rầu rĩ mà lên tiếng.

Lượng cơm cô ăn vốn đã rất ít rồi, dường như đều là đồ anh gắp buộc cô phải ăn, không có anh, cô liền không muốn ăn.

Tần Tranh ôm cô, cảm thấy cô càng ngày càng dính người.

Anh thấp giọng nói: “Muốn sao?”

Lại không đứng đắn!

Tang Nhược ngẩng đầu, buồn bực mà nhìn anh, anh nhân cơ hội để sát vào người cô, trêu đùa cô: “Muốn cũng không có biện pháp, một tháng sau tiểu phẫu không thể cùng phòng, bé ngoan nhịn một chút.”

Cô hừ nhẹ một tiếng: “Em mới không cần.”

Anh cười, ôm cô giống như ôm đứa bé, hỏi cô: “Buổi chiều có muốn đi theo bọn họ ra bờ biển chơi hay không?”

Tang Nhược lắc đầu, dựa vào vai anh, thấp giọng nói: “Em muốn ở bên cạnh anh.”

Tần Tranh thở dài ra một hơi, nhìn cô có vẻ ngốc, thật ra cô là người biết suy nghĩ cho anh nhất.

Anh bị người lên, đặt ở trên giường, mình cũng nằm lên trên đó: “Được rồi, ở bên cạnh ngủ với anh.”

Đương nhiên là chỉ đắp chăn bông đơn thuần mà ngủ.

Tang Nhược rúc vào lòng anh, nghịch ngón tay anh: “Nếu về sau anh muốn có con thì sao?”

Tần Tranh nhướng mày nhìn cô, thấy cô không nói thêm, anh siết chặt tay cô: “Em đang thử anh ư?”

“Anh lớn hơn em mười tuổi, nên làm chuyện gì lòng anh đều hiểu rõ.” Anh nghiêm túc mà trả lời.

Cô dán sát hơn vài phần, chủ động dâng lên một nụ hôn, thậm chí còn hơi mút vào. Lướt qua liền ngừng, một chút đã kết thúc, anh muốn ấn người tiếp tục cũng không có cơ hội.

Anh lấy cô không có biện pháp, đang muốn che đôi mắt cô lại bảo cô ngủ, lại nghe cô hỏi: “Sau khi buộc garô còn có thể bắn tinh nữa không?”

Một đôi mắt to của Tang Nhược lấp lánh, cực có lòng hiếu học mà nhìn anh, cô thật sự không hiểu.

Tần Tranh vốn đã không phải là người đứng đắn, nghe thấy lời này, xoay người đè lên trên người cô, ghé sát vào cắn tại cô: “Đương nhiên là có thể.”

Lỗ tai cô mẫn cảm, anh vừa liếm vừa cắn, cô đã đỏ bừng cả mặt.

Nghe thấy tiếng thở dốc của cô, Tần Tranh hừ cười, lại nói lời nói thô tục thêm lần nữa: “Không chỉ là có thể bắn, anh còn muốn bắn vào tử cung nhỏ của em, được không?”

Hàng lông mi dày của cô liên tục rung động, khi anh đang nghĩ rằng cô ngượng ngùng, thế mà cô lại trịnh trọng gật đầu.

Cô đồng ý.

Người đàn ông buồn bực cười hai tiếng, bàn tay theo vòng eo cô một đường đi vào xoa vú cô, trêu đùa cô: “Có phải em đã sớm muốn anh bắn vào rồi hay không?”

Anh thích trêu đùa cô đã không phải chuyện một ngày hai ngày, Tang Nhược phồng miệng lên, đập vào bàn tay to đang nhô lên ở trước ngực.

Tần Tranh thích ý mà xoa, tuy rằng không được làm, nhưng có một người đẹp hoạt bát thơm ngát như vậy ở bên cạnh, dùng tay giải nghiện cũng tạm được.

Anh hôn khóe miệng cô: “Em ngủ là việc của em, anh xoa là việc của anh, đợi lát nữa đến giờ anh sẽ xoa để em tỉnh.”

Anh nói được thì làm được, tuy rằng người đã xuống khỏi người cô, nhưng tay vẫn còn ở bên trong, thậm chí còn xốc áo ngủ vùi đầu vào, đè cô xuống ăn bầu ngực sữa của cô.

Tang Nhược vô cùng buồn ngủ, tùy ý anh chọc ghẹo, cô vừa bị liếm vừa ngủ luôn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.