Ngày hôm sau, bọn họ tự lái xe đi biển lướt sóng.
Tất cả đều là người mới, huấn luyện viên chỉ dạy cơ bản và sau đó thì mỗi người tự chơi.
Chỉ duy nhất Tần Tranh, chống người cạnh ván lướt sóng, đứng yên không nhúc nhích.
Tang Nhược đứng trong nước biển, nước không dâng quá eo, cô muốn chờ anh đi cùng: “Anh qua đây.”
Người đàn ông vẻ mặt vô cảm: “Em đi đi.”
Anh không thể nói, thực ra anh không biết bơi.
Khi còn nhỏ thì biết, ở sông mò tôm mò cá nhất định phải có kỹ năng này. Nhưng năm 12-13 tuổi, anh bị đuối nước một lần, về sau anh không xuống nước nữa.
Chỉ có hai lần trước là chơi cùng cô ở những chỗ nước cạn.
Biển ở đây sâu, sóng to, một người không biết bơi như anh mà xuống lướt sóng, đi tìm chết à.
Tang Nhược mím môi: “Anh đi với em đi.”
Tần Tranh sĩ diện, không tiện nói thẳng: “Em đi đi, anh ở trên bờ nhìn em.”
Cô gái nhìn chằm chằm vào anh một lúc, sau đó xoay người giận dỗi nằm lên ván, tay bơi bơi, chậm rãi trôi đi.
Anh khoanh tay nhìn cô, thấy cô run rẩy đứng lên, sau đó sóng biển ập tới. Tim anh gần như nhảy lên tận cổ họng, lại thấy cô rất nhanh nhẹn mà lướt theo bọt sóng.
Tính cô ham học hỏi, học cái gì cũng nhanh, lướt sóng cũng vậy.
Cô tựa như một con cá nhỏ, bơi lội tự do ở biển xanh sâu thẳm.
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm cô không rời, cảm thấy đi ra ngoài chơi rất không vui, còn không bằng hai người cùng nhau ở khách sạn.
Bỗng nhiên, một người làm móng tinh xảo vẫy tay trước mặt anh. Tần Tranh hoàn hồn, phát hiện là một người phụ nữ khoảng hơn 20 tuổi.
Người phụ nữ kia mỉm cười, đưa ra một tấm danh thiếp nhét vào quần bơi của anh: “Anh đẹp trai, hẹn không?”
Tần Tranh đen mặt, đang định từ chối thì thấy cô gái nhỏ ôm ván lướt đứng phía sau người phụ nữ kia nhìn anh, mặt mày cau có.
Giống như là phản xạ có điều kiện, anh lập tức nhảy qua một bên, sau đó lấy tấm danh thiếp kia ra xé làm hai rồi ném xuống nước.
Toàn bộ quá trình khá khôi hài.
Người phụ nữ kia còn chưa phản ứng kịp thì đã nghe anh lạnh lùng nói: “Không hẹn gì hết.”
Ngay sau đó, người đàn ông bước tới bên cạnh ôm ván lướt cho cô. Anh lau nước trên gương mặt cô, hỏi: “Có mệt không em?”
Cô gái quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, giọng điệu lạnh nhạt: “Các người đang tán tỉnh nhau.”
“…” Tần Tranh thấy mình thật oan ức, anh vốn đâu thích người phụ nữ kia, là cô ta hành động quá nhanh, anh có nhận đâu.
Anh lắc đầu: “Không có, cô ta hẹn anh, anh từ chối rồi.”
Tang Nhược “ồ” một tiếng, nhấc chân lên đi về chỗ nghỉ ngơi: “Hẹn là cái gì?”
“Chính là hẹn nhau, làm tình.”
Cô lãnh đạm đáp lời, ngồi dưới tán ô che nắng, cô mới nói: “Vừa nãy cũng có người hỏi em.”
Tần Tranh xém chút nữa nữa đã nhảy dựng lên, anh nghiến răng: “Em đồng ý rồi?”
Dù sao cô cũng không biết đây là có ý gì.
Tang Nhược lắc đầu: “Không có, anh ta lướt sóng rất kém, sau đó mất tăm.”
Tần Tranh dừng lại, không hiểu sao có hơi chột dạ, đừng nói là lướt sóng, ngay cả bơi anh cũng không biết.
Cô duỗi người, híp mắt: “Về thôi anh.”
“Không chơi nữa à?” Anh hỏi.
Cô liếc nhìn anh một cái, đáp: “Anh không chơi, không vui.”
Tần Tranh đưa tay xoa đầu cô.